talawas chủ nhật

 
Kịch :: 12.03.2006


Nguyễn Quang LậpÐảo của dân ngụ cư (Kịch bản điện ảnh)

Phần 1 Phần 2 Phần 3

Nguyen Quang Lap
Nhà văn Nguyễn Quang Lập
Ảnh: Nguyễn Đình Toán

“Hầu hết những người làm phim nước ta, trong đó đương nhiên có tôi, đều thiếu một gốc gác văn hóa cơ bản. Thiếu thầy, thiếu sách và quan trọng là thiếu những nỗ lực cá nhân nhằm tìm kiếm tích trữ một năng lượng văn hóa đủ để tiếp nhận các sáng tạo không có trong kinh nghiệm.” Đó là lời tuyên bố của Nguyễn Quang Lập, một trong những nhà biên kịch điện ảnh quan trọng nhất tại Việt Nam hiện nay, sau những kịch bản như Đời cát (đạo diễn Nguyễn Thanh Vân, 1999), Thung lũng hoang vắng (đạo diễn Nhuệ Giang, 2002). talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu trọn vẹn một kịch bản chưa được dựng phim và chưa công bố của Nguyễn Quang Lập, kịch bản Đảo của dân ngụ cư (dựa theo truyện ngắn cùng tên của Đỗ Phước Tiến, 2003).
talawas chủ nhật

 

Nguyễn Quang Lập

Ðảo của dân ngụ cư

(Kịch bản điện ảnh, dựa theo truyện ngắn cùng tên của Ðỗ Phước Tiến)

Phần 2

25. Nội-phòng Chu-ngày.

Chu ngồi trên giường. Trước mặt cô có hơn chục con giống: Gà trống nhựa, gà mái nhựa, thỏ bông đánh trống, chó bông con đứng, con nằm. Trên tường phía trên đầu giường là chiếc đồng hồ quả lắc. Một cái lồng chim treo gần trần nhà, có dây ròng để Chu có thể kéo lên kéo xuống được. Con sáo đang nhảy nhót trong lồng.

Trên chiếc tủ nhỏ đặt cạnh giường có một khung ảnh nhỏ lồng ảnh một người đàn bà giống Chu như lột.

Ðồng hồ quả lắc điểm mười tiếng. Cứ mỗi tiếng chuông, con chim cu từ trong đồng hồ lao ra kêu "Cúc cu!".

Chu lấy dây ròng ngoắc ở đầu giường buông dây hạ lồng chim sáo xuống. Chị cho sáo ăn. Chị dứ dứ con sâu trước mỏ sáo, tập nói cho nó.

Chu Tên gì?... Tên gì?... Tên gì?...

Con sáo nghiêng mỏ không nói, mắt nó hau háu nhìn con sâu.

Chu Tên gì?... Tên gì?...
Con sáo Sa-áo!
Chu Giỏi lắm!

Chu đút con sâu vào mỏ sáo.

Con sáo Giỏi lắm!
Chu Ai biểu mày khen tao?

Nói thế nhưng Chu lại đút cho sáo một con sâu nữa.

Chu Bữa nay nói vậy đủ rồi.

Chu cầm dây kéo lồng sáo lên và thừ mặt nhìn ra cửa sổ.

Chu quay lại, cầm con thỏ đánh trống lên, bật công tắc. Con thỏ vừa đánh trống vừa quay vòng tròn. Chu cầm con chó lên, bật công tắc. Con chó vừa nhảy chồm chồm vừa sủa gâu gâu. Chu cầm con gà mái vặn giây cót. Gà mái vỗ cánh cục tác ầm ĩ cả căn phòng Chu.

Con sáo Không chửi nhau! Không đánh nhau!...

Chu nhăn mặt, chị ngước lên nhìn sáo.

Chu (Lầu bầu) Câu người ta biểu thì không nói, tuyền nói bậy.

Ðám thỏ, chó, gà cũng im tiếng. Chúng đứng như chết trước mặt Chu.

Chu khẽ thở ra, ngước mặt nhìn qua cửa sổ.

Những đám mây trắng xốp từ từ trôi qua cửa sổ.

Những đám mây trắng không còn. Khung cửa sổ đen kịt.

Chu ngồi thu lu trong căn phòng tối đen như mực.

26.1. Nội-phòng ăn-đêm.

Mười mấy ngọn đèn măng-sông treo trên trần phòng ăn, sáng rực rỡ.

Phòng ăn ầm ầm như vỡ chợ. Tiếng hò hát. Tiếng tranh cãi. Tiếng cười ré của những cô gái bar.

Chệt Liếm kẹp cuốn sổ với bốn túi áo chật cứng tiền, đi lại thong dong giữa các phòng ăn.

Xiếm Hoa đứng cạnh giá rượu lớn. Khi thì lấy chai rượu thuốc, khi thì đưa chai rượu ngoại cho đám bồi bàn. Khi không có ai lấy rượu, Xiếm Hoa vặn vòi từ các bình rượu lớn rót ra các chai con.

Một thực khách đứng hẳn lên bàn ăn. Ông kéo một cô gái bar đứng lên cùng ông. Họ nhảy trên bàn ăn. Xoong nồi, bát đũa rơi xủng xoảng. Ðám thực khách ngồi quanh bàn ăn vỗ tay tán thưởng.

Chệt Liếm vẫn bình thản như không thấy có chuyện gì lạ.

Chu xuất hiện ở phía đầu cầu thang. Chị ngồi thu lu, nhìn xuống đám thực khách đang hò hét nhảy múa.

26.2. Nội-bếp-đêm.

(Ðồng thời với cảnh 26.1.)

Bếp khói um. Ông Cao, Miên và Phước mỗi người làm một món. Họ sấp mặt làm, không ai nói với ai, không ai nhìn ai, mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Ðám bồi bàn vào vào ra ra tấp nập, họ bưng bát đĩa không vào, lại bưng bát đĩa có thức ăn ra.

Phước đang xào món tái lăn. Thỉnh thoảng anh bốc một miếng thịt bỏ vào mồm nhai.

Miên đang cầm chảo làm trò tung hứng. Anh xỉ mủi, lấy tay quyệt rồi hất mạnh, không cần biết nước mũi bay đi đâu.

Ông Cao băm băm chặt chặt, cần mẫn và im lặng.

Chợt có tiếng rú của một phụ nữ.

Ông Cao, Phước, Miên lao ra khỏi bếp.

27. Nội-cầu thang-đêm.

Chu nằm ngửa, đầu đập đất, hai chân vắt vẻo trên cầu thang.

Người đàn bà khách sợ hãi nhìn đôi chân teo tóp của Chu, tay chị bấu vào Xiếm Hoa.

Chệt Liếm chạy đến, ông vội đỡ lấy Chu. Miên và ông Cao chạy đến giúp ông đỡ Chu.

Phước đứng há hốc mồm nhìn.

28. Nội-phòng Chu-đêm.

Chu lấy gương soi. Mặt chị có dấu bàn tay đỏ sẫm.

Phước lòi mặt phía cửa sổ chăm chăm nhìn Chu.

Chu ngước lên, cô ngạc nhiên thấy Phước đang nhìn mình.

Chu Xuống đi. Cha tui sắp vô rồi đó.

Phước vẫn không nhúc nhích.

Phước Chị có đau không?

Phước vừa nói dứt lời thì Chệt Liếm bước vào. Phước biến mất tăm sau cửa sổ.

Chệt Liếm chăm chăm nhìn mặt Chu. Ông lấy lọ dầu đưa cho Chu.

Chệt Liếm Bôi đi... Cha đã biểu hàng trăm lần rồi, con đâu có nghe.
Chu (im lặng)
Chệt Liếm Ngủ đi con.

Chu uể oải nằm xuống. Chệt Liếm lẳng lặng mắc màn. Ông dém màn rất cẩn thẩn. Ðoạn, ông quay lại âu yếm nhìn Chu.

Chệt Liếm Ngủ đi con. Khuya lắm rồi.

Chệt Liếm chậm rãi ra khỏi phòng. Cánh cửa phòng từ từ khép lại.

Chu ngồi bật dậy, cô lại ngóng qua cửa sổ.

29. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ông Cao vẫn ngồi bên ngọn đèn dầu lạc lầm rầm cầu kinh.

Miên nằm hút thuốc, mắt đăm đăm nhìn lên trần nhà.

Phước vào, lập tức Miên chồm dậy.

Miên Ðâu về mày?
Phước Ðái.

Nói rồi Phước nằm lăn ra giường.

Miên cầm bộ xóc đĩa xóc xóc.

Miên Chơi mầy.

Phước ngồi dậy.

Phước Chơi thì chơi.

Miên xóc xóc đĩa.

Tiếng hát của Chu vọng về. Miên dừng tay chút đỉnh rồi làm như không nghe thấy gì anh tiếp tục xóc đĩa.

Miên Chẵn hay lẻ?
Phước Lẻ.

Miên mở nắp đĩa. Hai đồng xu hiện mặt trắng.

Phước moi túi lấy ra tờ hai ngàn đã nhàu, vuốt thẳng đưa cho Miên.

Miên Mầy hết tiền rồi à?
Phước Hết.
Miên Hết rồi chơi làm chi. Thôi, nghỉ.

Miên nằm dài ra, nhắm nghiền mắt. Phước cũng nằm xuống, hai mắt thao láo. Anh lắng nghe Chu hát.

Ông Cao thôi không cầu kinh nữa. Ông tìm một cây đèn sáp thắp lửa đi ra. Miên mở mắt nhìn ông Cao.

Miên Tắt đèn đi bác Cao ơi, khó ngủ lắm.

Ông Cao ngoái lại nhìn Miên, cái nhìn nhiều ý nghĩa. Chốc lát, ông thủng thẳng ra khỏi buồng ngủ.

30. Nội-phòng khách-đêm.

Ông Cao cầm đèn đi về phía phòng khách, tiến về giá rượu.

Xiếm Hoa đang ngồi thu lu ở đấy, trong tay cầm cốc rượu đầy.

Ông Cao đến gần, moi túi đưa cho Xiếm Hoa một miếng cao.

Ông Cao Cô Chu chắc bị đòn nặng. Cái này chỉ cần bôi một lần, hết sưng liền.

Xiếm Hoa cầm miếng cao, thẫn thờ nhìn ra bóng đêm.

Xiếm Hoa Tối nào ông cũng cầu kinh niệm Phật à?
Ông Cao Phải.
Xiếm Hoa Theo Phật thì được cái chi?
Ông Cao Thì diệt được khổ.

Xiếm Hoa ngước lên nhìn ông Cao.

Xiếm Hoa Thiệt a?... Làm sao mà diệt được?
Ông Cao Làm theo ý Phật.

Mặt Xiếm Hoa đực ra.

Ông Cao (Giọng đều đều) Phật dạy "Sinh là khổ. Già là khổ. Bệnh là khổ. Chết là khổ. Cái gì ưa mà rời là khổ. Cái gì không ưa mà hợp là khổ. Quy lại, triền miên trong ngũ trọc giả hợp là khổ."

Mặt Xiếm Hoa không vì thế mà sáng ra.

Xiếm Hoa Ngũ trọc giả hợp là cái chi?
Ông Cao (Vẫn giọng đều đều) Là sắc uẩn... kêu là hình thể, thụ uẩn... kêu là cảm giác, tưởng uẩn... kêu là tư tưởng, hành uẩn... kêu là hành vi tác động, thức uẩn... kêu là ý thức. Cả năm cái đó hợp lại thành ra tấm thân con người ta.

Xiếm Hoa thở hắt ra. Rõ ràng chị không hiểu gì cả. Chị lại ngước nhìn ông Cao.

Ông Cao cúi mặt cầm đèn đi về buồng ngủ của mình.

Xiếm Hoa tu cạn chén rượu rồi ngồi rúm ró im lìm bên giá rượu trong bóng đêm.

31. Nội-phòng Chu-đêm.

Chu nằm ngửa mặt nhìn lên trần nhà.

Chị hát đi hát lại một bản dân ca lời cổ.

Khi đã quá mệt, chị ngồi dậy nhìn ra cửa sổ.

Cửa sổ đen ngòm không một bóng trăng.

32. Nội-phòng ngủ Chệt Liếm-đêm.

Chệt Liếm nằm nhắm nghiền mắt, thở đều.

Xiếm Hoa đẩy cửa đi vào. Chị dừng lại trước đống tiền được xổ ra trên nền nhà.

Xiếm Hoa nhìn đống tiền đầy vẻ ngao ngán. Chị ngồi xuống lẳng lặng chọn loại, đếm và xếp thành từng bó.

Chị làm một cách uể oải và mệt mỏi.

Một tiếng cú kêu trong đêm nghe rờn rợn.

33. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ông Cao và Phước đã ngủ say.

Phước bất thình lình mở mắt. Anh quay người về phía giường Miên.

Giường Miên vắng hoe.

Phước ngồi dậy, anh chằm chằm nhìn vào cái giường trống của Miên.

Anh châm lửa hút, ngửa mặt lên nhìn khói thuốc, vẻ nghĩ ngợi rất lung.

34. Ngoại-bờ biển-sáng sớm.

Sáng sớm. Mặt trời lấp ló phía chân trời. Bờ biển không một bóng người.

Phước kéo xe ba gác ra khỏi cổng chừng một quãng thì Chệt Liếm cõng Chu đi ra. Chu ngoái cổ nhìn Phước. Phước vừa kéo xe vừa ngoái cổ nhìn Chu.

Chợt Chệt Liếm quay lại. Phước cắm cổ kéo xe đi.

Phước cho xe vào rặng phi lao, anh thả xe đó, ngồi ngóng ra biển, nơi Chệt Liếm đang cõng Chu đi ra.

Chệt Liếm cõng Chu lội ra biển. Ông ròng dây buộc phao, cầm dây lội lên bờ. Ông néo dây vào gốc phi lao. Ông nói gì đó với Chu và quay lưng đi vào nhà.

Khi Chệt Liếm khuất hẳn, Phước chạy ra biển. Anh vừa bơi vừa lặn về phía Chu. Chốc chốc anh ngoái cổ nhìn vào nhà, canh chừng Chệt Liếm.

Chu đang khoát nước tung lên trời. Từng đợt sóng bồng phao và chị tung lên rồi buông xuống.

Phước nhô đầu trước mặt Chu. Chị giật mình kêu: "Úi". Chợt nhận ra Phước, chị trố mắt nhìn.

Phước bám vào phao, nhìn Chu chằm chằm.

Chu Sao tới đây?

Phước xòe ra cái vòng đeo cổ bằng nhựa màu xanh lá cây.

Phước Tui có cái ni tặng Chu.

Chu cầm cái vòng lật qua lật lại.

Chu Tính gọi người ta bằng em à?
Phước Chớ răng?

Chu nhếch mép cười.

Chu Thua người ta năm tuổi mà hỗn.

Phước nhăn răng ra cười.

Phước Rứa à? Răng chị biết tuổi tui?

Chu cười, hất nước vào mặt Phước. Chị tháo dây buộc ở phao.

Chu Ðẩy chị ra xa chút đi.
Phước Làm rứa... ông ra ông đập gãy răng.

Chu nhìn xoáy vào mặt Phước.

Chu Hèn vậy hả? Hèn thì cút đi.

Phước nhăn răng cười, anh tháo dây buộc phao, vừa bơi vừa đẩy Chu ra xa.

Phước Chị ở một mình trong phòng à?

Chu lườm Phước.

Chu Hỏi làm chi?
Phước Ðể khi mô em lên chơi.
Chu Chơi cái chi?
Phước Chơi... rứa thôi.

Chu hắt nước vào mặt Phước. Chị khoát nước đẩy phao bơi đi.

Phước bơi đuổi theo. Anh túm được phao.

Phước trèo lên phao.

Chu (Kêu lên) Ơ, hay chưa cà!

Chị cố sức đẩy Phước rời phao rơi xuống biển. Cái phao lật nghiêng, Chu ngã nhào. Chị chới với rồi chìm nghỉm.

Phước hoảng hốt lặn theo, trong giây lát bế được Chu lên, đưa chị lên phao. Chu ôm lấy phao nôn ra toàn nước biển.

Phước nhìn Chu vẻ lo lắng.

Phước Chị có xót ruột không?

Chu khẽ lắc đầu, chị ngước lên nhìn Phước, cái nhìn dịu dàng và âu yếm.

Chu Ði đi. Ông ra đó cà.

Phước giật mình nhìn lên bờ.

Từ trong nhà Chệt Liếm đang đi ra.

Phước lập tức buông Chu bơi ra xa. Anh lặn mất tăm. Mãi sau thấy anh lóp ngóp trên bờ phía xa. Anh men theo các bụi cây phi lao, chạy biến vào chỗ để xe ba gác.

Phước kéo xe đi trong rặng phi lao, anh vui vẻ huýt sáo.

35. Ngoại-giếng tắm-ngày.

Xiếm Hoa đang ngồi rửa bát đĩa. Mấy rổ bát xếp chồng trước mặt chị. Chị cúi mặt làm việc một cách kiên nhẫn. Thỉnh thoảng chị lại dừng lại nhìn vu vơ, gương mặt chị thẫn thờ mệt mỏi.

Gần giếng tắm, Miên đang róc thịt dê. Anh xách bộ dái dê giơ cao trước mặt Xiếm Hoa.

Xiếm Hoa đứng dậy, đi vào nhà. Lát sau chị bê ra một hũ rượu trắng đặt trước mặt Miên.

Miên thả bộ dái dê vào hũ rượu, ngước mắt nhìn Xiếm Hoa đầy ý vị.

Miên Ngon thế này mà để thiên hạ chơi hết, uổng chị Hoa hén?

Xiếm Hoa cúi mặt không nói gì, lẳng lặng bê hũ rượu vào.

36. Nội-bếp-ngày.

Ông Cao đang ngồi băm thịt dê. Tiếng dao động thớt vang lên đều đều.

Phước đóng lò mạt cưa. Anh lấy xẻng đổ vào lò rồi lấy khúc gỗ tròn tọng chặt mạt cưa quanh ống trụ. Phước vừa làm vừa huýt sáo, giai điệu khúc ca quen thuộc của anh.

Xiếm Hoa bưng hũ rượu dái dê đi vào. Qua trước mặt ông Cao, chị dừng lại.

Xiếm Hoa Thế nầy là sướng hay khổ?

Ông Cao ngước lên, ông không hiểu Xiếm Hoa định nói gì.

Phước Nói khổ cũng được, nói sướng cũng xong bác Cao hí!

Xiếm Hoa tủm tỉm bưng hũ rượu đi qua phòng khách.

Phước lại huýt sáo vang vang.

Miên vác tảng thịt dê vào, anh ném tảng thịt xuống cái nong trước mặt ông Cao, quay lại nhìn Phước.

Miên Trúng mánh quả chi mà vui vẻ quá trời vậy mầy?
Phước (Cười cười) Trúng chi...

37. Nội-phòng Chu-ngày.

Chu đang tập nói cho sáo. Chị cầm con sâu dứ dứ trước mỏ sáo.

Chu Chị Chu ơi!... Chị Chu ơi!... Chị Chu ơi!

Con sáo vẫn trố mắt nhìn Chu.

Chu Nói đi! Nhìn tao cái chi?
Chu Chị Chu ơi!... Chị Chu ơi!

Con sáo vẫn nghếch mỏ, thao láo nhìn Chu.

Chuông đồng hồ quả lắc điểm mười một tiếng. Con chim cúc cu trong đồng hồ nhào ra thụt vào.

Con sáo Không cãi nhau! Không đánh nhau!
Chu Chán mày lắm!

Chu kéo lồng sáo lên cao.

Chu khẽ thở ra, ngước mặt nhìn qua cửa sổ.

Những đám mây trắng xốp từ từ trôi qua cửa sổ.

Những đám mây không còn. Khung cửa sổ đen kịt.

Chu ngồi thu lu trong căn phòng tối đen như mực.

Chị xòe diêm thắp đèn.

Hiện ra trước cửa sổ là gương mặt của Phước.

Chu (Kêu lên) Chết cha! Sao liều dữ rứa?

Phước rướn người nhảy đại vào. Anh đứng nhìn bốn xung quanh.

Phước Chị nằm như ri suốt ngày chắc mỏi lắm?

Chu vén váy lên. Lộ ra hai ống chân nhỏ quắt, mềm nhũn.

Chu Bóp chân giùm chị đi.

Phước nhìn hai ống chân, khẽ rùng mình.

Chu Sao... sợ à?

Phước toét miệng cười. Anh cắm cúi bóp chân cho Chu.

Chu ngồi dậy, châm rãi cột tóc.

Chu Bỏ làm lên đây không sợ ba chị giết đi à?
Phước Bữa ni vắng khách. Ông ngồi uống rượu tì tì.

Phước ngó những con giống ngổn ngang trên giường Chu.

Phước Chị thích những thứ ni à?
Chu Thích.
Phước Ðể khi mô em kiếm cho chị mấy con.
Chu Khỏi.
Phước Răng?
Chu Của ba chị mua cả đó. Bữa nào ổng cũng đếm, thừa con nào thì chết với ổng.

Chu cầm con thỏ đánh trống, bật công tắc. Con thỏ vừa đánh trống vừa quay vòng. Chị lại cầm con gà trống, lên giây cót. Con gà trống vỗ cánh gáy một hồi dài.

Chu Hay không?
Phước Hay.
Chu Có giống con gà trống thiệt gáy không?
Phước Hơi hơi.

Phước vừa bóp chân vừa trân trân nhìn Chu.

Chu Nhìn chi nhìn dữ vậy?
Phước Chị Chu đẹp thật.
Chu Thôi đừng dóc nữa!
Phước Thiệt đó!

Chu chợt khẽ thở dài.

Chu Ờ thì đẹp... Ðẹp một nửa thì đẹp làm chi.
Phước Chị nói rứa. Trên đời có ai hoàn hảo mô.

Chu cúi mặt không nói, nước mắt rân rấn.

Phước nhìn Chu. Anh cầm con gà trống, lên giây cót rồi thả xuống. Con gà vỗ cánh gáy.

Phước Nỏ giống. Ðể em gáy coi có giống không nghe?

Phước nhóng cổ gáy một hồi dài.

Phước Giống không?

Chu vẫn cúi mặt không nói gì. Phước lại nhóng cổ gáy một hồi dài nữa.

Con sáo Không cãi nhau! Không đánh nhau!

Lập tức Phước tung người bay ra khỏi giường.

Chu phì cười.

Phước dừng lại, chợt anh ngước lên nhìn con sáo. Phước nhăn răng ra cười. Anh nhảy lên giường. Chu cầm tóc Phước kéo đầu Phước day day.

Chu Con nít quá trời con nít.

Tiếng chân người lên cầu thang.

Chu đẩy Phước ra.

Chu Ông vô rồi. Ði đi!

Phước lập tức lao ra cửa sổ, trong phút chốc biến mất tăm.

Cánh cửa buồng Chu mở rộng, cái đầu Chệt Liếm ló ra.

Chu Ba.
Chệt Liếm Ngủ đi con, khuya rồi.

38. Nội-phòng Chệt Liếm-đêm.

Chệt Liếm nằm ngửa mắt nhắm nghiền.

Xiếm Hoa đang cất tiền vào tủ. Chị khoá lại, leo lên giường, ròng dây chìa khoá vào cổ Chệt Liếm.

Chệt Liếm lật người nằm sấp, hai tay duỗi thẳng. Xiếm Hoa với tay lấy lọ dầu và cái thìa cà phê bằng bạc để ở đầu giường. Chị xoa dầu đều khắp lưng Chệt Liếm rồi bắt đầu cạo gió.

Chị cạo gió chậm rãi và kỹ lưỡng.

Chệt Liếm đã ngủ, ông ngáy pho pho. Xiếm Hoa vẫn không rời tay. Thỉnh thoảng chị ngủ gật, chợt bừng tỉnh, lại cạo gió đều đều.

39. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ba người đã ngủ. Ngọn đèn dầu lạc ở góc phòng cháy leo lét.

Miên mở mắt, anh nghiêng người ngó sang ông Cao và Phước. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy, chui ra khỏi màn, nhẹ nhàng lén ra cửa.

Phước mở mắt. Anh nhìn thấy Miên đi ra cửa buồng ngủ. Khi Miên vừa khuất, Phước lập tức chui ra khỏi màn.

Phước đi nhanh ra khỏi cửa.

40. Ngoại-sân sau-đêm.

Phước vọt ra cửa sân sau. Anh đứng nép bên cây phi lao cụt ngọn, theo dõi Miên.

Miên nhẹ nhàng tiến về phía sau khu nhà. Anh leo lên giàn mướp, bám vào gờ cửa sổ, với tay níu vào khúc gỗ chìa ra đu lên. Miên leo lên gác hai, nơi phòng Chu. Anh chui qua cửa sổ.

Phước lần theo đúng lối Miên đi. Anh cũng bám lấy giàn mướp. Một thanh gỗ mục gãy. Tiếng gỗ gãy vang lên. Phước rơi xuống. Anh ngồi dậy, im lìm quan sát xung quanh.

Ðêm yên ắng hoàn toàn. Chỉ nghe tiếng sóng biển vọng đến đều đặn uể oải.

Phước lại chồm dậy leo lên giàn mướp. Anh bám vào gờ cửa sổ, với tay níu vào khúc gỗ đu lên.

41. Nội, ngoại-phòng Chu-đêm.

Phước bám vào cửa sổ phòng Chu, anh nhìn vào.

Màn Chu đã được vén lên. Tiếng Chu rên khe khẽ. Cái lưng to bè của Miên ướt đẫm mồ hôi đang chuyển động.

Tiếng má gỗ đầu giường thúc vào tường mỗi lúc mỗi nhanh dần lên.

Phước nhìn như bị thôi miên.

Cái lưng to bè ướt đẫm của Miên chuyển động mạnh mẽ và quyết liệt. Miên bế xốc Chu dậy, Chu ngồi lên đùi Miên. Miên ra sức đẩy Chu chuyển động.

Khi Chu ngồi dậy, mặt hướng ra cửa sổ, Phước lập tức biến mất khỏi cửa sổ.

Phước rơi xuống đất. Anh nằm sấp bất động hồi lâu.

42. Nội-phòng ngủ Chệt Liếm-đêm.

Tiếng má đầu giường thúc vào tường ở phòng Chu vọng sang nghe rất nhỏ và mơ hồ.

Chệt Liếm mở mắt, ông nằm im lắng nghe.

Bên ông, Xiếm Hoa nằm cong queo, thở đều đều.

Chệt Liếm vùng dậy, chui ra khỏi màn, đi nhanh ra khỏi phòng.

Lập tức Xiếm Hoa vùng dậy. Chị chui ra khỏi giường, chạy đến tủ đứng hai buồng dùng để đựng áo quần. Một sợi dây dài buông từ trần xuống ở phía sau tủ. Xiếm Hoa cầm dây giật liên tục.

43. Nội-phòng Chu-đêm.

Cái lồng chim giật nẩy liên tục. Con sáo bay hoảng loạn.

Con sáo Có khách! Có khách! Có khách!

Miên nhảy ra khỏi giường, quơ vội áo quần nhảy ra cửa sổ.

Chu kéo màn buông xuống, chị phủ chăn đắp kín tấm thân loã lồ của mình rồi nằm xuống.

Chị lấy que gỗ đặt trên tủ cạnh giường gõ đều đều vào thành giường.

Chệt Liếm mở cửa bước vào. Chu tươi cười nhìn ông.

Chu Ba!

Chệt Liếm nhìn Chu, lại nhìn bốn xung quanh phòng.

Chệt Liếm Không ngủ được hả con?
Chu Con vừa thức dậy mà ba.

Vẻ mặt Chệt Liếm nhìn Chu không mấy tin tưởng.

Ông lẳng lặng dém màn cho Chu.

Chệt Liếm Ngủ đi con, sắp sáng rồi.

Chệt Liếm ra khỏi cửa, ông kéo cửa khép lại.

44. Ngoại-biển-sáng sớm.

Trên bờ, Chệt Liếm nằm ngửa hút thuốc, mắt lim dim, nửa ngủ nửa thức.

Chu ngồi trên phao. Chị khoát nước tung lên trời.

Cái đầu Phước nhô lên từ phía sau. Chu giật mình tính kêu lên thì thấy gương mặt Phước hiện ra. Cô sợ hãi quay lại nhìn lên bờ. Chệt Liếm vẫn nằm im.

Chu Ði đi. Ði ngay đi. Ông đó cà.

Tay bíu vào phao, Phước nhìn Chu trừng trừng. Chu có vẻ chột dạ.

Chu Chuyện chi vậy?... Có chuyện chi?

Phước úp mặt vào phao. Chu túm tóc Phước giật giật.

Chu Có chuyện chi thì nói đi. Ông ngồi dậy thì chết rấp cả hai chị em đó nghe!

Phước ngước lên nhìn Chu hồi lâu, cái nhìn rầu rầu.

Phước Chị vẫn thường làm rứa à?
Chu (Hơi giật mình) Làm chi?
Phước Làm chi... chị biết rồi còn hỏi.

Chu trừng mắt nhìn Phước.

Chu Sao... biết?
Phước (Gằn giọng) Tui biết! Tui biết hết! Tối mô chị cũng làm rứa. Chị đừng có chối.

Một cái tát giáng xuống mặt Phước cũng với tiếng rít lên của Chu.

Chu Láo!
Chệt Liếm (off) Chi vậy Chu?

Phước lặn xuống. Chu quay mặt lại phía bờ. Chệt Liếm đã ngồi dậy.

Chu Không có chi, ba.

Chệt Liếm lại nằm xuống.

Phước lại nổi lên. Chu túm tóc Phước kéo Phước vào ngực mình.

Phước Chị đừng làm rứa... Làm rứa nhục lắm.

Chu tì cằm mình vào đầu Phước nấc lên.

Chu Chị có muốn vậy đâu...

Một con sóng chợt xô tới trùm lên hai người.

45. Ngoại-cửa hiệu thuốc tây-ngày.

Phước kéo chiếc xe ba gác đi trên đường chính của thị xã. Anh vừa đi vừa ngó hai bên đường.

Chợt thấy một cửa hiệu thuốc tây, anh rẽ vào.

Phước đi ra, trong tay cầm cái bình xịt ê-te loại nhỏ. Anh xịt thử vài cái rồi đút vào túi áo.

Phước kéo xe đi. Anh vừa đi vừa huýt sáo.

46. Ngoại-sân sau-ngày.

Miên đang cạo lông con lợn. Hai tay cầm hai đầu dao phay, khum người cạo. Từng mảng lông lợn tuột theo nhát dao sắc ngọt của Miên.

Con lợn dần hiện lên trắng hếu.

Cái lưng to bè đẫm mồ hôi của Miên chuyển động lúc nhanh lúc chậm.

Phước kéo xe chở đầy bao mạt cưa trở về. Anh dừng lại trước Miên.

Cái lưng to bè đẫm mồ hôi của Miên đang chuyển động nhanh dần lên.

Phước kéo xe qua, bất ngờ anh cho xe dốc ngược. Năm sáu bao tải mạt cưa đổ lên người Miên. Miên giật mình kêu lên rồi đứng dậy, hằm hằm nhìn Phước.

Miên Mày tính làm trò gì, hả?

Phước vội vã chạy đến bốc bao mạt cưa.

Phước Lỡ trượt chân.

Miên nhìn Phước, cái nhìn dò xét. Ðoạn anh ra giếng múc nước dội ào ào.

Phước bốc bao mạt cưa lên xe, kéo vào cửa sau của bếp.

Miên dừng tắm nhìn Phước, cái nhìn có suy tính.

47. Ngoại-cổng nhà hàng Đêm Trắng-đêm.

Một chiếc đèn lồng đã được treo lên.

Xiếm Hoa cầm sào móc chiếc đèn lồng thứ hai treo lên.

Xiếm Hoa đứng tựa cổng nhìn lên trời.

Trăng mười bốn sáng vàng toả khắp bờ biển.

48. Nội-bếp-đêm.

Khói bếp bốc mù mịt. Ông Cao nhanh nhẹn và gọn gàng sắp các đĩa lẩu. Cứ xong một mâm lẩu lại có một bồi bàn đứng chực đấy mang đi.

Cạnh bếp lò. Phước đang rán nem. Anh vừa cuốn vừa rán vừa vớt những cái nem đã chín vào đĩa. Cạnh Phước, Miên đang đổ thêm mỡ vào chảo. Xong, anh úp cả bát lớn thịt dê vào chảo. Chảo bùng lửa. Miên cầm chảo lên làm trò tung hứng để đảo thịt dê.

Ba người hùng hục làm việc. Mồ hôi mồ kê đầm đìa.

Miên ngó liếc Phước. Tay vẫn cầm chảo tung hứng thịt dê, vừa ngó liếc Phước. Bất ngờ anh tung cả chảo thịt dê lên cao trên đầu Phước. Toàn bộ thịt dê lao xuống đầu Phước. Phước nhảy lùi một bước. Thịt dê rơi trúng chân Phước.

Phước ôm chân nhảy lò cò.

Ông Cao quay lại nhìn rồi coi như không có chuyện gì, ông lại cắm cúi làm.

Miên ngồi xuống hót chỗ thịt vào rá, anh ngước lên nhìn Phước.

Miên Có sao không?
Phước Không.

Phước cúi mặt cuốn nem. Anh thong thả bỏ từng cái nem vào chảo. Mặt bình thản như không.

Chợt Phước ném chéo cái nem vào chảo một lực thật mạnh. Mỡ bắn ra, văng vào mặt Miên. Miên ôm mặt quằn quại.

Ông Cao lại dừng lại ngoái nhìn.

Phước cũng ngừng tay nhìn Miên.

Phước Can chi không?

Miên buông tay khỏi mặt, nhếch mép cười.

Miên Không.

Ông Cao tiến lại, lấy vai hích nhẹ Phước.

Ông Cao Ði sắp lẩu đi.

Phước rời chỗ đến bàn sắp lẩu.

Ba người ai việc nấy, hùng hục làm việc, không ai nói với ai lời nào.

49. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ông Cao đang ngồi trước đĩa đèn dầu lạc lầm rầm cầu kinh.

Phước bộ đồ lót ướt chạy vào, tóc tai còn ướt, chứng tỏ anh vừa tắm vào. Anh phơi áo quần rồi nằm khểnh hút thuốc.

Miên chạy cầm bộ đồ lót ướt vào, nhanh nhẹn tìm chỗ phơi. Xong, anh nhảy lên giường lôi bộ xóc đĩa ra chìa trước mặt Phước.

Miên Chơi mày.

Phước nhanh nhẩu ngồi dậy.

Phước Chơi thì chơi.

Miên ngửa đĩa, đặt hai đồng xu vào đĩa rồi đưa cho Phước.

Phước cầm lấy, mắt nhìn Miên tay xóc xóc.

Phước Chẵn hay lẻ?
Miên Lẻ.

Phước xóc xóc rồi ngửa đĩa ra. Hai đồng xu một sấp một ngửa. Miên cười ré lên.

Phước rút hai ngàn đồng đưa cho Miên.

Miên úp đĩa, xóc xóc, nhìn Phước.

Miên Lẻ hay chẵn?
Phước Lẻ.

Miên lật đĩa. Hai đồng xu đều ngửa.

Miên lại cười ré lên, ôm bụng mà cười.

Phước lầm lì đưa hai ngàn nữa cho Miên.

Bỗng tiếng hát của Chu vọng tới. Phước dừng lại một giây, rồi làm như không nghe thấy, anh cầm đĩa xóc xóc.

Phước Chẵn hay lẻ?
Miên Lẻ.

Phước ngửa đĩa, một sấp một ngửa.

Miên ôm bụng cười, anh lăn ra giường cười rũ rượi.

Phước ném hai ngàn đồng về phía Miên. Anh sầm mặt úp đĩa xóc xóc.

Tiếng hát Chu cao vút.

50. Nội-phòng ngủ Chệt Liếm-đêm.

Chệt Liếm nằm ngửa trong bồn tắm xà phòng ngập đầy. Ông nhắm nghiền mắt.

Xiếm Hoa lấy khăn lau tiến đến bồn, ngồi xuống kỳ cọ cho Chệt Liếm.

Mắt vẫn nhắm nghiền, Chệt Liếm túm lấy cổ áo Xiếm Hoa kéo chị vào bồn. Xiếm Hoa trì lại.

Chệt Liếm kéo mạnh làm chị đổ ào vào bồn. Chệt Liếm kéo áo Xiếm Hoa ra. Chị lấy tay giữ lại.

Xiếm Hoa Bữa nay đang "bị"...

Bất ngờ Chệt Liếm đẩy Xiếm Hoa văng ra khỏi bồn.

Xiếm Hoa lủi thủi ra khỏi buồng tắm.

Chệt Liếm nằm im trong bồn, mắt nhắm nghiền.

51. Nội-phòng ngủ của đầu bếp-đêm.

Ba đầu bếp đã ngủ ngon.

Góc phòng ngòn đèn đĩa dầu cháy leo lét.

Phước mở mắt, anh lật người nhìn sang Miên lại lật người nhìn sang ông Cao.

Phước thò vào chiếc ba lô lấy ra cái bình xịt ê-te.

Anh ngồi dậy, nhớm màn chĩa bình xịt ê-te xịt lấy xịt để về phía màn Miên.

Anh cất bình xịt ê-te vào ba lô rồi len lén ra khỏi phòng.

52. Nội-phòng Chu-đêm.

Phước ló mặt qua cửa sổ. Chu trông thấy, chị hơi ngẩng lên nhìn rồi nằm xuống tủm tỉm cười.

Phước nhảy vào phòng, đến ngồi bên Chu. Họ nhìn nhau rồi cả hai đều bật cười.

Chu Không giận chị à?
Phước Không.
Chu Thiệt không?
Phước Thiệt.

Phước nhìn Chu rồi lại nhìn xung quanh.

Phước Chị làm chi cho hết ngày?
Chu Dạy con sáo tập nói. Nó nói được nhiều lắm.
Phước Rứa à?

Chu kéo lồng sáo xuống. Chị lấy một con sâu đút cho nó.

Chu Tên gì?... Tên gì?
Con sáo Sáo.
Phước (Xuýt xoa) Tài thiệt.
Chu Chị Chu ơi!... Chị Chu ơi!
Con sáo Chị Chu ơi!
Phước Tài!... Chị để em dạy thử coi.
Phước Chị Chu ơi!
Con sáo Chị Chu ơi!
Phước Giỏi!

Phước đút cho nó một con sâu.

Phước Chị Chu ơi!
Con sáo Chị Chu ơi!
Phước Em thương chị lắm... Em thương chị lắm... Nói đi!

Con sáo trố mắt nhìn Phước.

Phước Em thương chị lắm... Em thương chị lắm.

Con sáo vẫn trố mắt nhìn Phước.

Phước (Quát hơi to) Nói đi!
Con sáo Không cãi nhau! Không đánh nhau!

Phước cáu tiết đập mạnh vào lồng sáo.

Phước Mất dạy.

Chu phì cười. Chị cầm tóc Phước kéo đầu Phước vào ngực mình.

Chu Con nít quá trời con nít.

Phước ôm ghì lấy Chu. Anh rướn lên áp mặt mình lên bộ ngực Chu.

Họ hôn nhau gấp gáp và nồng thắm.

Phước lật mình đưa Chu nằm ép trên ngực mình.

Ðôi chân nhỏ quắt, tong teo của Chu rung rung, thỉnh thoảng lại giật nảy lên.

Cùng một tác giả

Nguyễn Quang Lập sinh ngày 30.4.1956 tại Quảng Trạch, Quảng Bình. Tốt nghiệp Ðại học Bách khoa Hà Nội. Ngoại ngữ: tiếng Nga hạng trung nhưng quên sạch, tiếng Anh hạng bét nhưng đang học. Hiện là biên tập viên Nhà xuất bản Kim Đồng, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam, sống tại Hà Nội.

Tác phẩm Văn học: Một giờ trước lúc rạng ráng (Tập truyện ngắn, 1987), Tiếng gọi phía mặt trời lặn (Tập truyện ngắn, 1988) Những mảnh đời đen trắng (Tiểu thuyết, 1989)

Sân khấu: Mùa hạ cay đắng (Kịch, 1987) Trên mảnh đất người đời (Kịch, 1988), Sự tích nước mắt (Kịch, 1989), Những linh hồn sống (Kịch, 1992), Sám hối (Kịch, 1996), Ðiện thoại di động (Kịch, 2005)

Điện ảnh: Gió qua vùng sáng tối (Kịch bản phim truyền hình nhiều tập, viết chung, 1998), Cảnh sát hình sự (Kịch bản phim truyền hình nhiều tập, viết chung, 1995), Ðời cát (Kịch bản phim truyện, 1999), Thung lũng hoang vắng (Kịch bản phim truyện, 2002) và rất nhiều kịch bản phim truyền hình khác.

Kịch bản phim truyện chưa được dựng: Đảo của dân ngụ cư (2003), Không có Eva (2003), Lý Thường Kiệt (2004), Chuyện ở phố Hàng Thùng (2005)

Giải thưởng chính: Giải truyện ngắn báo Văn nghệ (1985), Giải thơ của Trung ương Đoàn Thanh niên Cộng sản Hồ Chí Minh (1987) Giải kịch bản sân khấu của Bộ Quốc phòng (1989), Giải kịch bản sân khấu của Hội Sân khấu (1992), Giải biên kịch xuất sắc Liên hoan phim Bông Sen Vàng lần thứ 14 (2002), Giải kịch bản phim truyện lịch sử kỷ niệm 1000 năm Thăng Long (2004)

Tác phẩm đã được dịch ra tiếng nước ngoài: Tiểu thuyết Những mảnh đời đen trắng (Fragments de vie en noir et blanc, Philippe Picquier, 1998), và trong các tuyển tập văn học Việt Nam: The Other Side of Heaven: Post-War Fiction by Vietnamese and American Writers (Wayne Karlin, Lê Minh Khuê và Trương Vũ chủ biên, Curbstone Press, 1995), Love after War: Contemporary Fiction from Vietnam (Wayne Karlin và Hồ Anh Thái chủ biên, Curbstone Press, 2003)

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài