talawas chủ nhật

 
Thơ :: 30.04.2006
Nguyễn Quốc Chánh Ê, tao đây
 

Những ý rời

Nghe tác phẩm

Bọn nhóc là những cây que, trường học là trại súc vật, con tao bội thực trí nhớ vỏ sò nhếch mép, và hơn thế: đời tàn trong vỏ đẹp.

Sài Gòn bị thủng, cái xác chưa chôn, thủ đô lún mỗi ngày vài phân, chính trị cũng nên cổ phần.

Ký sinh vào thuật giả kim là đám chữ ruồi bu đợi tàu ở ga Văn Miếu, cả lũ ăn mày trò chơi cầu siêu: di cảo đâm lao người đọc đổ ruột.

Khai quật quá khứ dây thun, trùng tu bản sắc thằn lằn, đũng quần chế giễu gót chân: Thăng Long thành con rồng đất.

Ngày thơ Nguyên Tiêu, dạ dày công cộng, phục hưng thẩm mỹ chuột đồng: sắp đến ngày trả nợ giải phóng.

Di sản mỏi chân, thằng nhỏ biến mất trong tiếng gõ bán mì dạo, truyền thống dộng cừ tràm xây nhà cao: mỹ học lơ láo là con đẻ của cái tàn bạo.

Chiến tranh thông minh, biến các thể loại hoà bình thành hợm hĩnh, phe giả cầy mất một đồng minh: tại sao có kẻ sợ diễn biến hoà bình?

Bãi biển mất điện, đám cá da trơn dầu tràn vào mang, không thể phơi lãng mạn trên sóng: Gia Long cõng rắn, Hồ Chí Minh cắn gà nhà.

Cải lương chìm xuồng, nội chiến giữa bọ chét và cánh cam, Bắc Hàn cải tiến nội tiết bảo tàng cách mạng Việt Nam: Thành phố Hồ Chí Minh nên dời về Nghệ An.

Lối chơi tiền đạo dồn cách đọc vênh váo vào chỗ trống, trong vườn gà mái lên cân, Phạm Duy chờ tổ quốc ăn năn và Nhất Linh chết đẹp hơn một nhà văn.

Láo nháo là số phận phì nhiêu của ngữ điệu trống đồng, chữ sống sót là nhờ lai căng.

Mỹ học cao cả nhập từ Nga, biến cái láu cá thành tú bà hành hạ thư viện.

Nghệ thuật bây giờ là tờ bạc giả 50 ngàn, xài ở siêu thị không bị phát hiện, chữ tự thiến.

Sơn dương trên núi tuyết nuốt nước miếng, mây trôi vô miệng.

Một đứa bé bị phạt ăn lại cái mà nó vừa ói ra, vậy mà về nhà lâu lắm mới dám mét má.

Nhà thơ tìm trong thùng rác công cộng để mô phỏng loài chim há mỏ chết vì bẩn dăm ba cái hứng, nhưng rồi cũng đứng không vững.

Bí mật quốc gia là những bữa tiệc trên vận may của hoa anh túc, làm người nghĩa là nhục, làm người Việt nghĩa là siêu nhục.

Đứa nhỏ bị hành hạ sẽ lớn bằng dinh dưỡng tối đa của lòng hận thù cái nôi, ký ức sẽ nhiễm mùi tỏi.

Ngôn ngữ bị bắt làm con tin, thiếu một cây gậy khởi động bài thể dục buổi sáng, bẩn nhất là chữ cách mạng.

Một người rao trên mạng: cần một đối tác tình dục có ý tưởng và hành vi tiên phong.

Triết gia siêu hình là những thiên thạch không làm nhức mỏi các cư dân sống ở vùng đất sình, và "trí thức" ở đây là giấy vệ sinh.

Cái vô tận đôi khi chỉ từ ngón cái tới ngón út, thân thể bị thâm thụt.

Tín đồ Mật tông nói: thức ác trong kim tự tháp là nguyên nhân của 11/9 không có gì nguy hiểm.

Đứa bé 6 tuổi đòi giết mẹ nếu không kịp mua quà cho thầy cô giáo vào ngày 20/11 khủng khiếp.

Trong mớ hài cốt vừa tìm thấy trên đường Trường Sơn, có mấy cục kẹo còn nguyên giữa hai khúc xương bẹn cháy xém.

Nếu đầu thai Karl Marx sẽ nói: Microsoft là công nghệ của thuốc phiện mới.

Đằng sau tượng đài của những con rận, lịch sử bày la liệt những cuộc nội chiến, tự điển tiếng Việt chưa định nghĩa chữ vượt biên.

Gây bất an cho một người đôi khi chỉ tại cái giường, và chứng mất ngủ của người này đôi khi không đầy cái ngủ nướng của người kia.

Coco York Phi Châu hóa những ai nghe bả sau 12 giờ đêm không uống thuốc ngủ.

Khoái cảm là thộp cổ những hình tượng trong tưởng tượng của một kẻ ngược dòng, vì nguồn của sông là nước từ cống.

Để an toàn trước gia tốc của bày chữ đỏ, một thi sĩ đã biến cái chai thành tình nhân có cặp vú vĩ đại.

 

Ở đâu tao không biết, nhưng ở đây phải khác

Nghe tác phẩm

Đây là Phan Thiết.
Bây giờ là 7 giờ.
Mặt trời đỏ bừng bừng.

Bây giờ biển lặng.
Bây giờ biển nhiều rong.
Bây giờ biển không đông người tắm,
Chỉ vài người nằm và ngồi khí công.

Một gã xà lỏn, cụt chân, làm trò vĩ nhân
Đang xoay vòng vòng trên cái trụ nổi gân.
(À, hắn rất giống kẻ sống sót từ mấy thế kỷ trước,
Và cũng không khác phế binh của hàng triệu tàu chìm.)

Ở đâu biển cũng mặn, đôi khi đắng, nhưng ở đây, biển tuyệt vời là mùi nước mắm.

Lịch sử của biển tất nhiên, ở đâu cũng là chiến tranh, nhưng ở đây, biển khác hẳn.

Giấc mơ của biển, ở đâu chắc cũng nối liền các đảo với các lục địa mãn kinh.

Nhưng ở đây, giấc mơ của biển, vĩnh viễn là chai nước mắm.

Nên ở đây, chỗ nào cũng, thường xuyên, bốc mùi thum thủm.

 

Hậu, hậu, nhưng không phải là hậu…

Nghe tác phẩm

Nhìn thẳng: mặt tao trơ.
Nhìn nghiêng: mặt tao lệch.
Nhìn xuống hoặc lên: mặt tao đều bết.

Đứng cạnh Miên: tao lộng lẫy vàng.
Đứng cạnh Tây: tao hoang mang xẹp.
Đứng cạnh Tầu: tao khép nép hí.

Kiếp trước: cốt của tao là khỉ.
Kiếp này: cộng đồng của tao là ma.
Kiếp sau: quốc gia của tao là công xã.

Hồi xưa: tao xăm mình đánh Tầu.
Bây giờ: ông tao nghêu ngao bán đậu hũ.

Hồi đó: tao gồng mình chống Tây.
Bây giờ: bố tao ngồi vỉa hè sửa giày.

Hồi nãy: tao bán mạng chống Mỹ.
Bây giờ: vợ tao nôn nao lấy Huê Kỳ.

Đôi khi tao muốn quên: ôi những người khóc lẻ loi một mình!
Đôi khi tao muốn tin: ôi những người khóc lẻ loi một mình!
Đôi khi tao muốn điên: ôi những người khóc lẻ loi một mình!

 

Trồng người

Nghe tác phẩm

Một học sinh bị phạt bằng cách chép đầy 2 trang giấy: em không nhúc nhích.
Một học sinh bị phạt bằng cách tự tát vào mặt: 56 lần.
Một học sinh bị phạt bằng cách cấm địt: một tháng.
Một học sinh bị phạt bằng cách không được chảy máu: lúc có kinh.
Một học sinh bị phạt bằng cách uống một ly nước muối: vô lễ trong giờ đạo đức.
Một học sinh bị phạt bằng cách nuốt một tờ giấy A4: bài kiểm tra dưới trung bình.
Một học sinh bị phạt bằng cách ngồi trong cầu tiêu hát quốc ca: khuỵu chân trong lúc chào cờ
Một học sinh bị phạt bằng cách nhổ cho bà hiệu trưởng 1 ngàn sợi tóc ngứa: gãi đầu, ngáp, và không phân biệt được khủng long với loài bò sát.
Một học sinh bị phạt bằng cách bôi nhọ lên trán đứa ngồi cạnh: không giúp bạn giữ im lặng.
Một học sinh bị phạt bằng cách ngậm cục tẩy trong giờ lịch sử: không nhắc đủ 800 tên anh hùng.
Một học sinh bị phạt bằng cách nhắm mắt 1 tuần vì không thuộc lòng bài thơ: Đêm nay Bác không ngủ.

12 năm sau có một học sinh bị liệt chi dưới.
12 năm sau có một học sinh má trái phính hơn má phải.
12 năm sau có một học sinh nghiện mùi thúi.
12 năm sau có một học sinh bị cắt buồng trứng.
12 năm sau có một học sinh bị đứt thanh quản.
12 năm sau có một học sinh thấy giấy thì xé.
12 năm sau có một học sinh không dám ỉa trong cầu tiêu.
12 năm sau có một học sinh ngồi gần ai có tóc thì bứt.
12 năm sau có một học sinh thường bốc cơm trong chén người khác.
12 năm sau có một học sinh nhìn thấy tượng đài là đái.
12 năm sau có một học sinh theo đạo Hồi tìm hài cốt Saddam.

Hơn 20 năm trước tao là một học trò luôn đứng không vững.
Bây giờ tao là chủ một cây cột điện 25 thước nhưng không lèo lái được bọng đái của mình.

 

Tường lửa & trận mưa rung cây nhát khỉ

Nghe tác phẩm

Theo tập quán rừng rú (muông thú nháo nhào),
Tụi tao là đám khỉ gió (khỉ ho thì cò gáy).

Theo truyền thống mất dạy (ném đá giấu tay),
Tụi mày là lũ rung cây (động thổ thì khỉ nhảy).

Tụi tao khoái quán này (hay trò này),
Dù ở đây rất sến (qua cửa kính vẫn nghe ngoài trời đổ mưa).

Mỗi lần nghe mưa (tức thì thấy tường lửa)
Là tao nhớ Chế Linh (Mưa buồn ơi thôi đừng đến / mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm!).
Buồn dưới tận U Minh ngoi lên (tới rún), mưa trên Tây Nguyên rặn xuống (ướt quần).
Tụi tao ở đây sình bụng (nhợt thây) mắc địt, tụi mày ở đâu thì
Bức tường ruồi bâu tới đó, khói & lửa dĩ nhiên nhập nhoè bỏ mẹ.

Gió vào nhà khó (Bác ơi!) chó chạy cong đuôi liền.
Lửa nổi lên rồi (làng Vũ Đại ơi!) phèng la chũm choẹ.
Một em bị xô (Mẹ Việt Nam ơi!) cả đám lùng bùng sắp té.

Bắc Kinh (chửi thề) đụ mẹ!
Hà Nội (hưởng sái) mắt lé!
Sài Gòn (ngồi bẹp) hột le!

Hát nữa đi em, Diễm chưa xưa đâu, Diễm vẫn ngầu đó chứ!
Hát nữa đi em, Lửa chỉ mới bắt đầu, Lửa cần thêm dầu lắm đó!
Hát nữa đi em, Nhà sắp sập tới nơi rồi, Tường mới đỏ lè như rứa!


Những chữ nghiêng là lời bài hát (xin lỗi) không nhớ của tác giả nào.

 

Phỉnh

Nghe tác phẩm

(ưa phỉnh, phỉnh dỗ, phỉnh mũi, phỉnh nịnh, phỉnh phờ, lừa phỉnh, phỉnh gạt)

Để giết chuột, không gì bằng keo diệt chuột của công nghệ sinh học Việt Nam.
Để giết bọn văn nghệ, không gì bằng lùa chúng vào Hội Nhà văn Việt Nam.
Để giết lũ sinh viên, không gì bằng cấp cho chúng bằng tiến sĩ Việt Nam.

Để chơi trò ngu dân, không gì bằng làm lãnh tụ tinh thần Việt Nam.
Để chơi trò bù nhìn, không gì bằng làm đại biểu Quốc hội Việt Nam.
Để chơi trò văn hiến, không gì bằng làm công dân thủ đô Việt Nam.

Để biết ngày mai ra sao, không gì bằng nghe thầy bói Việt Nam.
Để biết quá khứ thế nào, không gì bằng đọc lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam.
Để biết hiện tại tới đâu, không gì bằng lái xe qua các nẻo đường Việt Nam.

Để lấy cảm hứng đồi truỵ, không gì bằng nhậu thịt chó vỉa hè Việt Nam
Để lấy cảm hứng phản động, không gì bằng ra vào hải quan Việt Nam
Để lấy cảm hứng anh hùng, không gì bằng chui xuống địa đạo Việt Nam

&

Để hiểu nghĩa của từ phỉnh, không gì bằng làm công dân nước CHXHCN Việt Nam.