talawas chủ nhật

 


Thơ :: 29.10.2006
Nguyễn Thế Hoàng LinhBé tập tô



Nguyen The Hoang Linh
Nguyễn Thế Hoàng Linh

"Tôi nghĩ, cái quan trọng trong người làm thơ là duy trì dòng chảy của tính thơ, dòng chảy ấy vốn dĩ đã là sự lưu thông của sáng tạo. Những cái gọi là “giá trị cổ truyền” có tính thơ sẽ được nối dòng, bằng không, sẽ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh lành mạnh: Tung tất cả ra dư luận, để độc giả tùy chọn. Vậy thì, cố tình thách thức để làm gì? Cái cố tình thách thức chỉ đáng khi nó cũng chất chứa tính thơ."
(Nguyễn Thế Hoàng Linh trả lời phỏng vấn của Nguyễn Đức Tùng)

talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu tập thơ Bé tập tô của Nguyễn Thế Hoàng Linh, do tác giả mới tuyển chọn từ những sáng tác gần đây của anh.

talawas chủ nhật

Nguyễn Thế Hoàng Linh

Bé tập tô

(tập thơ, 113 bài)


Lồng Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng

 

Riêng


hnbocn

hôm nay buồn ở chỗ nào
ngắm bông hoa nở rì rào trong xương

29.11.03


tôi nghe bài hát mềm

tôi nghe bài hát mềm
căn phòng trống im thở
vũ trụ nhiều biến động
thế giới nhiều hỗn loạn
nơi này đói đổi thay
âm nhạc êm ái thật
nhưng không lành vết thương

câu thơ thèm vỡ vụn
chờ một sự ráp lại
nơi tâm hồn em tươi
sau khi đã cảm nhận
tôi vuốt eo luân hồi
cho dòng sống run rẩy
quá khứ tầm tã rơi
nơi miệng tương lai khát

cảm ơn em màu sắc
dù đôi mắt tôi mờ
tôi chờ
lúc tôi không chờ nữa

18.09.04


vẫn là hạnh phúc

ngủ một giấc đã lại sang tháng mới
cầm thời gian ghép mãi chẳng xong hình
một con thỏ nhẩn nha nhai cà rốt
hay trăng rằm đi đất dẫm phải đinh

những giọt máu từ gót chân ánh sáng
dẫn anh về nơi em trốn không em
để anh nói sống vẫn là hạnh phúc
dù sau lưng máu chảy ướt mèm

đêm nay gió đòi giật tung cửa sổ
cái nhìn anh thèm tự giật khỏi mình
anh vẫn viết bằng em trong đêm tối
không cần đợi đến bình minh

02.10.04


rock lyric

hắn đi tìm cái chết
để xua tình yêu đi
nhưng hắn không còn biết
cái chết nghĩa là gì

hắn sống
nói những lời bỡn cợt
nhưng không dối gian

hắn sống
nước mắt là tiếng nhạc
khi chúng ta cùng hát
chúng ta cùng biết khóc với nhau

hắn muốn
những con người hướng thiện
nhưng không nói ra
nhưng không nói ra
nhưng không nói ra
khi không còn ai biết lắng nghe

bóng tối giăng đầy lối nhỏ
ánh trăng căng mắt rọi đường
chỉ cần một hơi thở
chỉ cần một hơi thở
sẽ làm trái đất thăng hoa

em đến như là tiếng vọng
của hạt sương rơi xuống mặt hồ
từ khi con người còn quá đỗi hư vô

hắn sống
những khổ đau như chiếc lá bay thôi
những giận hờn như gió thoảng
chỉ tình cờ xô ngã một đại dương
những tự do như đốm lửa
đốt cháy lòng những kẻ muốn dập đi

hắn sống
không thù một con kiến
nhưng nát lòng chán ghét chiến tranh
nhưng nát lòng chán ghét chiến tranh
nhưng nát lòng chán ghét chiến tranh

bóng tối giăng đầy lối nhỏ
...
sẽ làm trái đất thăng hoa

24.05.05


anh vẫn giận

sự giận dữ đã dành cho tuổi trẻ
anh vẫn giận hoài nhưng còn trẻ nữa đâu
anh phải giận dữ bằng cách khác
kẻo cung lại vượt quá cầu
thì chết

anh sẽ giận loài người bằng khao khát
hát những bài phản chiến dịu êm
bởi tình yêu chính là phản chiến

anh đang giận con muỗi no mọng máu
thổi phù nó khỏi bắp tay
nó không đáng để người như anh giận
ừ, người thì hơn gì muỗi
anh vẫn là người hèn mọn
nhưng không hút máu người

anh đã giận em bằng nỗi nhớ
rủ nỗi buồn bóp nghẹt trái tim anh
anh đã tự hủy mình bằng không khóc
cứ mỉm cười đáng ghét mỗi lần đau
ào ra phố chạy đua cùng gió bụi
chơi trốn tìm cùng những tiếng còi xe
anh chỉ giận anh không thể tả
khi càng ngày càng lười giận bản thân

giận thì giận nhưng anh còn kiêu hãnh
không muốn cúi đầu trước tuổi trẻ của anh
nên anh vẫn, em biết không, cần mẫn
...*

*:
a. tô nhiều màu lên thế giới màu xanh
b. chuyển động hoài trong trái đất lạnh tanh

13.06.05


by ban công’s side

khi ngồi ở ban công
tôi bỗng nhớ điều không thể nhớ
những chuyến xe đêm lầm lũi
cô đơn đâu kém gì tôi
cô đơn đâu chắc bằng em
cô đơn hơn cái chết

mùa hạ
không giống mùa hè
summer not like SumMeR
a little bit hot
i wanna drink a dew
from your eyes
một con kiến leo trên mai chiếu thuỷ

i hear your voices
dancing in mind my
a little bit sad
heaven kissing hell

naked
the winds yell
along telephone line
a man
cooking supper for his woman
he knows
she cries for another man

creation
is what i pay
for my existence
pains
is what i pay
for music
hopelessness
is what i pay
for happiness
it’s o.k
chiếc lá sáng trong đêm
không khí sóng sánh
thanks
và tôi uống

like a star wandering her sky
you need me
I wish

13.06.05


đứa lười

tôi lười suy nghĩ mất rồi
vắng xa những khoảng bồi hồi tư duy
suy nghĩ là giống hiểm nguy
dù chân của nó không vi trùng nhiều
thế thì cũng tốt có điều
tôi không đến được tình yêu thực lòng
một khi trí não rêu phong
làm sao tôi biết đề phòng chính tôi

07.07.05


tự do tìm được

hay nhin len bau troi
con nhung dam may xanh
ôi những chữ có dấu
làm ta chợt yên lành

08.08.05


đoản khúc

giấc ngủ bốn tiếng. cũng đủ cho một ngày. từ “hy vọng” bớt trở nên xa lạ. từ “em” đôi khi lớn lên trong vòm miệng. bay ra ngoài như bong bóng. dài. chưa rõ cái gì dài.

chúng tôi nói chuyện về sự khác biệt. những điều quá khó chạm khi chưa cập nhật font văn hóa. chúng tôi nói chuyện về gốm sứ. chúng tôi nói chuyện về cô gái chưa thực sự muốn là của tôi. chúng tôi nói chuyện về tương lai. về ý nghĩa của đồng tiền. về lí tưởng. về sự hung hãn của những đứa trẻ. tôi bị nhiều người chỉ trích vì hút thuốc. nhưng được tha thứ nhờ cơn đau của mình.

tôi cười cợt nhận thức của nó. như cười cợt nhận thức của người Mỹ. và thản nhiên khi nó cười cợt tôi. một thứ quá nhẹ nhàng so với sự sỉ vả. của khá nhiều đồng loại. thù dai khó là bạn của tôi. nhưng những chi tiết lố bịch và nhầm lẫn rất thích trú ngụ trong trí nhớ.

tôi cảm thấy thiếu em trong từng phút. cố lấp đầy bằng những việc vụn vặt. tôi tránh trách móc em. chỉ khó xua những cảm giác xa lạ. khi em quên an ủi sự chờ đợi của tôi. tôi vẫn biện hộ cho em vướng lí do nào đó. ngoài những lí do tôi biết và đòi em phải vượt qua.

cô bán bún đậu có những hành động rất lương thiện. cô hàng nước giao tiếp với khách hàng bằng cử chỉ. đôi khi tôi mua thuốc chỉ để trao đổi vài động tác. chậm chậm tìm lại sự yêu thương mọi người.

con cá vàng tôi mới mua một ngày đã chết. vì bội thực. mọi người đều muốn cho cá ăn. nó làm tâm hồn trở nên dịu nhẹ và phóng khoáng. tôi đã bỏ thăm một tháp cao để chơi với lũ cá trong hồ ở Trung Quốc. rải thức ăn trên mặt nước và dụ chúng túm lại một chỗ. những chen chúc rất mềm mại của cá. đè lên nhau mà không làm nhau đau. con cá vàng mới chết có hình dạng kì quái. vây quá ngắn và thân quá cục mịch. như một con cá rô béo tròn. tôi thích nó vì nó rất bạo dạn. đớp đớp ngón trỏ khi ta thả xuống nước. không chạy trốn như những con cá khác. nó chây lười và vô tư hơn cả. một sự vô tư khá đáng ghét. khi nó luôn ăn tranh của con cá vàng mù.

quê hương là nơi ngày mai tôi đến. thật khó gọi là sự trở về, khi quê hương cho cảm giác mới lạ. song hành cùng tâm trạng cổ xưa. đôi lúc tôi thấy mình kém cỏi. vì khó chạm những người cùng làng. họ biết tôi nhiều hơn tôi biết họ. có thể coi đó là một món nợ. phải. tôi chưa từng dầm mình trong ruộng mạ mùa đông. nếu cùng tôi dầm mình trong cái lạnh. tình yêu của em có chiến thắng nỗi sợ không.

tôi mệt mỏi với những lời than thở về thế giới. của nhiều người và cả của tôi. những lời thở than chính đáng mà khó cảm. phải, ngôn ngữ luôn cần được làm mới. như ta giũ thời đại đầy bụi. khoác lên mình lịch sử co ro. và chúng ta đi trong trận gió. trở về nhà và treo áo lên mắc. nếu căn phòng đủ ấm và đủ riêng tư. chúng ta khỏa thân.

tôi lại đói em khi ngừng viết. một dòng tin cũng được dẫu chưa nhiều. nhưng có lẽ em đang ngủ. đừng chập chờn trong giấc ngủ, xin em.

đã lâu rồi tôi không đánh nhau. bởi tôi biết gào thét trên đường vắng. những ước mơ và cả những dỗi hờn. tôi chỉ cần không khí nghe và hiểu. giúp con người dễ thở lúc cô đơn. vừa cô đơn tôi vừa cầu nguyện cho sự hiện hữu. đừng cướp tôi khỏi cơ hội của em. nỗi cô đơn của tôi, xin đấy, thử cố cùng hòa thuận với em. ta tin, đó là điều tuyệt đẹp. bởi nỗi cô đơn của em rất hợp với mi. nỗi cô đơn của em đầy nữ tính.

tôi chợt ước. một cảm giác thuần khiết. dâng trong lòng người đi đêm ngoài đường. và tôi cũng cầu mong loài người. dần trong trẻo. trước khi sự bất lực và tuyệt vọng. đốt bừng lên sự hung bạo trong tôi. có lẽ khi đó tôi sẽ sống dễ thở hơn. nhưng điều đó chính là vô nghĩa. và hư vô sẽ chẳng còn tha thứ cho ai.

những trang viết dở dang. những tư liệu còn chưa được điêu khắc. những cốt truyện ngẫu nhiên như gió. lại càng làm tôi muốn vuốt ve em. và được vuốt ve. tôi khủng hoảng năng lượng. không đủ cho năng lực chạy. nhưng tôi cấm em đến bằng lòng thương hại. dù biết đâu. em chẳng có lòng thương.

chúng tôi nói chuyện về âm nhạc. tôi là con vịt lạch bạch dưới sấm chớp. tôi là con trâu trầm mặc trước tiếng đàn. và đóng góp giọng ca của loài ăn cỏ. thậm chí, của thú dữ. những âm thanh giúp tôi mạnh lên. mà không chén thịt ai. chúng tôi nói chuyện về những thất bại. về những chiến thắng oanh liệt. nhờ phân công lao động hợp lí hay không hợp lí. nhờ điều quân khéo léo hoặc không. và thậm chí, nhờ máy treo đúng lúc. chúng tôi nói chuyện về công việc. về những người bạn cũ. về cô giáo. về mái trường quan liêu. đùa nhau sẽ về tè một bãi. chúng tôi không nói về sự sợ hãi. thành sẹo trong tâm hồn mình.

chúng tôi nói chuyện về thi cử. về những lựa chọn. về sự vô lo. về học phí. về du học. về đầu vào đầu ra. chúng tôi không nói chuyện về sự vô nghĩa của kiếp người. chúng tôi bận sống. hồn nhiên, toan tính và tê tái.

chúng tôi nói chuyện về thời tiết. về văn học. về quyết định khổ sở của người cha. về bè bạn. về những thay đổi trong tâm khảm và cơ thể. về nhận thức. về tình yêu. về cái thiện. nhưng như thế vẫn là quá ít. so với những gì chưa nói được.

mực của bút không đủ cho mọi nhân vật, mọi câu chuyện. bốn tiếng ngủ bị rút ngắn. đó không phải điều quan trọng. đang không mưa. cửa sổ đóng nhưng trăng vẫn sáng. tiếng động cơ xa xa như con chó nhỏ gừ. tôi biết nói chán mình là không tốt. nên thôi. tôi chẳng chán một điều gì cả. chợt muốn có một vài độc tài ở đây. một chọi một. tôi đá đít. thời đại của cá nhân. sẽ càng ngày càng khó nhân danh. có lẽ đó là điều lớn nhất làm cá nhân không trở nên hèn mọn và vô nghĩa. tôi mỉm cười. hơi miễn cưỡng. cái mỉm cười chỉ để mỉm cười. dành riêng cho sự mỉm cười. không cho ai khác. cả tôi.

cơn buồn ngủ được đánh đổi bằng những trang viết. nó không đợi được kẻ viết. đã bỏ đi. nó theo dõi suốt mà không thấy mình được nhắc đến. sự thất vọng làm nó đánh mất sự kiên nhẫn. sự mất kiên nhẫn làm nó mất cơ hội thấy mình được nhắc đến với vẻ khá nuối tiếc. được rồi. tôi dang tay đón lại nỗi thiếu vắng em.

08.07.05


thèm viết quá

thèm viết quá những điều đang dấm
cái non xanh chua loét gợi ngọt ngào
anh nằm nhịn những cơn rung động
đếm từng lần thay lá chiêm bao

em mắt cốm ở nơi đâu không biết
bước lơ ngơ trong những phố ngôn từ
sợi day dứt làm em vấp ngã
vẫn nhoẻn cười như lúc trách anh hư

anh có lỗi vì anh luôn bị mới
khiến em như không hiểu nổi bao lần
anh không biết làm thế nào giải thích
em bền lòng cập nhật tha nhân

anh sẽ viết những điều như sẽ viết
mới tốt không anh chưa rõ nhưng mà
em sẽ hiểu phải không em sẽ hiểu
sự chân thành không muốn quá lạ xa

12.03.04


ừ thì

may là tôi không yêu tất cả
cũng thật buồn nếu tất cả yêu tôi

03.01.04


đến lượt tao

tôi mới thả một tôi ra
mà tôi đã thấy khá là hiểm nguy
thả thêm hay thôi còn tùy
để xem đời sống tư duy thế nào
tắm xong sảng khoái biết bao
nhanh nhanh lên đến lượt tao tắm rồi

27.01.04


nhìn ra nhìn vào

trong chùa nhìn ra hồ tây
tưởng mình đã hóa cỏ cây đứng ngồi
save messege này lại thôi
gửi em em lại buồn tôi đang buồn
ồ không
cảm giác cội nguồn
là vui đấy chứ em chuồn chuồn ơi
mặc dù khi viết thành lời
mình đang có lẽ đánh rơi mất mình

22.12.05


cái gì ấy nhỉ

cái gì ấy nhỉ
à mưa
trần gian lại uống say sưa nước trời
ê này chú nhóc cuộc đời
tại sao lão lại không rời bỏ tôi
mẹ kiếp lại mất điện rồi
cũng hay
bỏ mạng
ra ngồi cắn đêm
cắn rồi lại muốn cắn thêm
cắn cho đến lúc răng mềm như bơ
cắn vào em để bất ngờ
tôi tan vào cả bến bờ tha nhân
màu đỏ nó cắn vào chân
tôi không đi được tới gần vũng nâu
màu xanh nó cắn vào đầu
làm tôi chảy mãi những màu tự do
màu nhỏ cắn vào màu to
em cắn vào chữ hòng cho tôi chừa

25.12.05


như đang

thế giới vắng
xin một ly hài hước đen
và viên mắt một cô nàng dịu ngọt

người sinh ra để cạnh tranh hư không
cách nhấp môi của tôi đáp lại

rõ một giọt thuốc nhỏ mắt
lên chữ “lên”
tôi mơ lúc chết có tôi nằm bên

cửa sổ nở hoa
tiếng cười trẻ con thụ phấn
tôi nhìn xuyên qua cánh
thấy
một đàn đêm bay

em hôn lên bàn tay
ngày hôm qua vừa lìa
tôi hôn lên vầng trán
của thế giới bên kia

bao giờ thế giới về
trông nhà cho tôi còn đi chơi
ly hài hước đen đổ bao đường vẫn đắng
tôi chỉ thích em cười thi với nắng

tiếp theo sẽ sống thế nào
như sẽ

26.05.04


một ngày đi em

hôm nay là chủ nhật à
thảo nào cảm thấy như là hôm nay
nắng ơi ta bảo mưa này
vuốt ve trái đất một ngày đi em
dẫn mặt trời đi ăn kem
mấy mươi chiếc vẫn thòm thèm liếm môi
kiểu này chắc sạt nghiệp rồi
may mà chủ quán là tôi chín vàng

xong xuôi trời đất lang thang
chảy tan thành cả một làng thơm tho
chết rồi tôi vẫn tò mò
vừa vỗ cánh vừa hỏi dò bao la

30.05.04


một bài thơ nữa

một bài thơ nữa
nào đâu giúp được gì cho loài người
tất cả đâu thực sự muốn
kết thúc mọi cuộc chiến

hãy cho anh một hòa bình
ở Iraq
ở Sudan
ở Israel
ở Palestine
và ở nhiều nơi khác con người đau khổ
mà anh không biết
để một ngày kia anh được bên em
trọn vẹn trong thanh thản

một bài thơ nữa
nào đâu giúp anh khỏi những dặt vằn
em có biết anh yêu em không chỉ bởi
anh và loài người đã khổ đau

24.02.05


không còn gì để nói thành lời

không còn gì để nói thành lời
anh hòa vào cái rơi
không còn gì để nói thành lời

một bình minh không có mặt trời
em khóc
có anh rồi sao vẫn khóc em ơi

anh leo qua từng chữ
lặn xuống dưới từng chữ
từ trái sang phải
rồi lại lộn về
những khoảng trống xôn xao rồi phẳng lặng
cho người đi vĩnh cửu khoắng lên?

những khoảng trống giấu em đâu?
khi dấu sắc dấu huyền chém
dấu hỏi giăng thòng lọng
dấu ngã dụ nản lòng
dấu nặng mưa đá đá ngầm
mỗi con chữ một núi đồi
một núi lửa chìm
một vách đại dương
phần còn lại là dịu ngọt?
còn chữ nào không để lại vết thương?

khi xuyên qua từng chữ
nhảy không gian từng chữ
lộn thời gian từng chữ
anh khâu mình lên mắt nhân gian
lẽ thường của anh thôi
đừng em nhé bất an

không còn gì để nói thành lời
nhưng chắc còn đâu đó tiếng rơi

12.03.04


bài thơ này là để

cất nỗi đau vào những bài thơ khác
bài thơ này là để dịu êm
như đi khỏi một phố phường nhộn nhạo
ta gặp phố phường nhộn nhạo hơn
những đã quen với những điều như vậy
ta nhìn những bông hoa sau lưng áo
của nhiều người
và tìm thấy bình nguyên

ta cười thật ngộ
anh xe thồ phanh điệu nghệ trước đèn đỏ
lòng ta thật dịu
ta đang đi về phía có em

khi những niềm âu lo trở lại
khói bụi và tiếng ồn
đánh thức cơn nhức đầu
và cả nỗi buồn cho bầu khí quyển
và cả dỗi hờn: thơ có cứu được đâu
ta tự nhủ ta vẫn đang hạnh phúc
vì khổ đau không cấm được ta cười

27.11.05


người suy tưởng


khi một cái cây bị cưa
một con người nữa lại vừa sinh ra
nó rời bụng mẹ bao la
con người cho bú sữa và đặt tên
thế rồi đứa trẻ lớn lên
(nếu không chết yểu ở trên da đời)
quên tắt bếp rồi trời ơi
tí thì cháy rụi cơ ngơi lọc lừa

25.12.05


em có thấy

ở trong lòng em có thấy
mùa xuân lặng lẽ trở về
nếu đây là thơ người khác
có khi nhàm chán hết chê
nhưng là thơ tôi em ạ
người không tin có xuân về

07.08.05


bé tập tô

lồng

hé môi cười

công viên

một màu của màu đỏ

phi lí



hút thuốc

dù anh biết

gì nhỉ bây giờ

như

not

hồn nhiên

nhược

tôi là của ai

mèo con tập nói

mềm

muốn là

dựa

hộp màu của Tạo Hóa

tớ sẵn sàng

từ mô hình internet

khai

nghĩa và tôi

trái đất xoe tròn

bài thơ bốn khổ

tờ khai chứng minh nhân dân
viết vào ban sớm ngày gần gió đông


xa

gạt tàn

anh lạnh

xa

hai mươi tuổi còn điều gì để nói

suỵt

nhìn em

tôi không thích

em cắn vào vai anh

nhưng sao tôi bỗng sợ

mùa Hà Nội đông

mùa xuân

messege trên đường

chạm

lấy gì cứu cánh

một hôm thần thánh

bài ca lau nhà

đàn ông đan

rủ

cái ẩn chứa

TôiôT

lạ nhưng gần

gửi ta ở phía không ta

trút bỏ

khi tình yêu là một điều gì

âm nhạc I

chuyển màu

nước

sau

khờ dại và bất tận

đừng để anh quên

bóc

cơ hội cuối cùng

tôi đến từ nơi

bé tập tô

nhận

bài đặt tên ngày muốn sống

bạn sẽ tìm lại được

cũng

một ngày thứ 7

chân

một giây trái đất

khi đã nhận

cô nàng mềm mại

những cơn gió

ở một nơi

em làm ơn

anh buồn vì anh đang vui

lí do

kệ
gieo
hạt

con đi đây Mẹ Biển

cho nhân loại ngủ

có những điều

thì có lẽ

muốn giề

gieo gieo gieo

hòa bình

tim tỉm tìm tim

cứu thế giới

đạo

hây

bỏ

tối thứ 7

ngẩn ngơ trôi nổi

mới một ngôi nhà có

con dậy bố

ê, cảm ơn

đêm

cô bé mùa đông

hòa bình

lặng

yêu mình như ghét đời
riêng
hnbocn

tôi nghe bài hát mềm

vẫn là hạnh phúc

rock lyric

anh vẫn giận

by ban công’s side

đứa lười

tự do tìm được

đoản khúc

thèm viết quá

ừ thì

đến lượt tao

nhìn ra nhìn vào

cái gì ấy nhỉ

như đang

một ngày đi em

một bài thơ nữa

không còn gì để nói thành lời

bài thơ này là để

người suy tưởng

em có thấy

© 2006 talawas

Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982. Hiện sống ở Hà Nội.

Tác phẩm: Thơ: Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Tác giả đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô. Văn xuôi: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết), Văn chương động.

Giải thưởng: Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài.

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài