talawas chủ nhật

 
Thơ :: 07.01.2007
Tung Thiên Viết tiếp bài thơ cũ
Tung Thien
Tung Thiên

Chủ nhật cuối cùng của năm 2006, chúng tôi đã giới thiệu tác phẩm văn xuôi đang được dư luận đặc biệt chú ý của một nhà văn lão thành: Tô Hoài, sinh năm 1920. Chủ nhật đầu tiên của năm 2007 này, chúng tôi dành cho một nhà thơ còn rất trẻ và mới xuất hiện chưa lâu trên văn đàn: Tung Thiên, sinh năm 1980. Giữa hai năm sinh ấy là tròn một hoa giáp của lịch sử văn học Việt Nam.
talawas chủ nhật

Tung Thiên

Viết tiếp bài thơ cũ


Viết tiếp bài thơ cũ

Tôi là sinh vật số một, sống ở ngã ba đường
trong một thành phố nắng nóng.
Chúng tôi có một cái tivi, một bàn bida,
và một cái dương cầm lớn: một vật
vô dụng và rất chiếm chỗ. Ở đây lúc nào cũng ồn ào.

Viết tiếp bài thơ cũ, tôi là sinh vật số một, mọi sự đã đổi.
Gió nồng.
Tôi xây cho mình căn nhà giữa đêm.
Lá bao trùm bóng tối.
Chiếm lấy tôi
cựa quậy, đạp vào khoảng không. Ở đây lúc nào cũng chật chội.

Tôi là sinh vật số một.
Không cần thiết phải giải thích.

Cây và bóng tối.
Những vực sâu của lá. Mười năm rồi. Mười năm rồi.
Tôi không quay lại vùng đồi ấy. Tôi biết chắc mọi sự đã đổi.
Đó là môt ảo tưởng có tính thuyết phục cao. Ở đây ảo tưởng là một sự cần thiết.

02.04.2005


Ngọt ngào yêu

Sắp đặt lại sự ồn ào rồi đi ra ngoài cố gắng tìm sự gợi mở ở nàng
Lặng lẽ đi xuống hầm mở cửa bước ra mùa xuân lạnh nhạt mùi đá sỏi
Đi vào căn phòng đầy bụi mồ hôi đóng băng trên mảnh đất úa màu sách cũ
Quay lại phòng làm việc cố tìm âm thanh bỏ quên trước khi bị bắt gặp
Nàng hiện ra qua cánh cửa gỗ thơm lúa mới
Cánh đồng chì chiết trải dài một đỗi trước khi bị bức tường thưa chặn đứng
Có một người cúi xuống nhìn chăm chú vào căn nhà hoang lang bạt
thong thả biến hút vào ngọn đồi trọc trước mặt
Giếng không ngớt tiếng cười sặc sụa che khuất mặt đêm trong
Tôi nhìn xuống thăm thẳm lửng lơ rơi
Trong khi nàng lẳng lặng đến cắt cổ ngọt ngào.

Nàng nhẹ nhàng bay qua cửa sổ bên rìa con đường đá trắng xoá bão giông
Tôi đưa tay chạm vào vai áo đang đỏ dần quặn thắt mắt ngước nhìn mùa xuân đang qua
Chợt nhớ về người tình bỏ quên trong ngày vắng lúc nắng lên
qua bàn tay hằn vết thương đã đen thẫm
Gần như đẹp, gần như cả sự chia xa hoang đàng chéo ngang thực tại
Có sự trở về nào không kết thúc lúc gặp mặt, sự trở về của tôi đã khởi
từ lúc vọng hoang xa
Mùa này én không bay ngoài cánh đồng, chỉ có loài hải điểu ngơ ngác kêu
phản bác hoàng hôn, mưa bay nhẹ rớt vào vạt áo đẫm ướt hải âm khép vội.

Tôi ngồi dậy cổ gập xuống sàn mệt mỏi mở cửa cố tìm hơi ấm còn sót lại, chỉ thấy
vương vất mùi bùn khô của ngày tháng cũ và đêm xếp hàng tuần tự bước trôi
Tôi chia tay và ôm hôn từng thời khắc bỏ mặc tiếng cười réo gọi sau lưng
Mưa như từng vết thương cắm vào ngực quỵ xuống đêm tối không màu.

30.11.2006


Bí quyết làm thơ

Biểu tượng về cuộc sống đã mất
như một nhắc nhở cuối cùng về sự hiện hữu của tôi
Sự thúc thủ không lành mạnh muốn mửa
chỉ là một khởi đầu mang tính hình thức của những loã thể lập lờ.

Chiều chắn mọi cơn giông oằn lên đe doạ
Mắt nuốt trọn mọi biểu cảm phản động vuốt ve
Ngôn ngữ được mượn từ tiếng còi tàu
Vất qua khung cửa mùa thu một trái chín sắc lạnh

Một thất vọng kiểu tuyệt vời bên kia đám sương mù
trống đánh dài kéo theo đám hỗn độn xa khơi.

Chẳng có gì khó xử
Hãy cùng nhau đập nát tất cả rồi xây lại thành trì mùa đông
Đánh chết mọi ý tưởng chưa kịp bắt đầu, những đứa con rơi của khổ đau
Lôi xác chúng vào thư viện
đặt lên trang thơ để giữ trọn sự hoành tráng máu me
Tất cả những nhà thơ đều rặn ra đứa con mình bằng cách đó.

20.11.2006


Qua sông

Tôi thấy con sông bắc ngang qua ngực
Đêm nối dài từ những giấc mơ
Ngày không mưa với lũ quạ đậu quen cành cũ
Những thinh lặng, những gợi mở, những ước mơ
Sự vô dụng của đối thoại
Tôi thấy nước đục cuồn cuộn đổ xuống ghềnh đá
Những cụm bông giấy
Không cầu
Vượt thoát bỗng trở thành hoang tưởng
Bên kia là cánh rừng thưa, đằng sau là tháng ngày chờ đợi
Tôi thấy mình đuối sức, và những cụm bông giấy biến hút
Tôi thấy vị ngọt của phù sa
Đêm đã trở lại
Ôi đêm!
Khi không còn niềm tin
Tôi chạy trốn bóng mình và thuyết pháp về tình yêu
Ảo vọng về những ghi nhận cần thiết cho vướng mắc trôi vào tương lai
Tương lai với cái bóng vĩ đại bao trùm cuốn hút mọi thời khắc
Tôi bước chiều sập xuống sau lưng.

28.10.2006


Di cư chiều

Di cư buổi chiều
ngày trú trong vong động
làm sao để biết được mình thật sự hoang tưởng
tôi không phải là vị hành giả cô độc
tôi là chiếc cầu bắc ngang dòng sông
tôi là đêm ngập trùng mưa bão
tôi là nô lệ của chính tôi.
Này bạn, trong lúc viết đoạn trên tôi không ngừng
suy nghĩ về bạn, tôi không ngừng xét đoán
về những phản ứng có thể có trong khi bạn đọc
những lời đó và mọi cố gắng được đặt
vào để tạo ra những ảo giác cho bạn
rằng tôi, đương nhiên không phải là cái thằng khốn viết bài
này, là người di cư chiều.
Tôi đã cố gắng hết sức
ngày thứ 7, tôi rất bằng
lòng với công việc của mình và muốn nghỉ ngơi
nếu bạn không có ảo giác thì đó là lỗi của bạn.
Tôi hoàn toàn không chịu trách nhiệm.

12.11.2006


Ám ảnh

Được đi, này em. Sao lại thinh lặng, những ám
ảnh đó đâu có gì xứng đáng với ước mơ em.
Được đi, này em. Ngôi nhà này
sẽ là dĩ vãng, không có gì có thể kết
thúc được từng nhịp tim dưới lòng
nước cạn.
Ám ảnh về một ngày mây mù mùa đông, nước trong
và lá cây xanh, những con kiến,
con nhện, ngan và em nữa. Lá cây thật đẹp,
chết đẹp, nhưng chỉ khi không
có sự va chạm của con người.
Trong cái hồ nhỏ nồng mùi thuốc kháng sinh này, em quẫy đạp.
Ta quẫy đạp, vùng thoát.

5.11.2006


Đem nó ra biển

Sẽ bắt đầu vào mùa hè. Rồi như vậy là hết, mọi chuyện không thể nào hơn. Cách duy nhất là vừa đi vừa chạy, như vậy sẽ nhanh hơn một chút và mọi người không thể nói được rằng mày đang chạy. Mặc dù mày cần thời gian, nhưng dù gì cũng phải có chút tôn nghiêm, đặc biệt là trong lúc này. Có thể như vậy sẽ tốt hơn, cách nào thì mày cũng phải rời bỏ nơi đó. Đừng hy vọng gì nhiều, ai cũng có những thèm muốn, đặc biệt là trong hoàn cảnh như vậy. Cuối đông này mày nên yêu, như vậy sẽ tốt hơn, có nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy, người đang yêu sẽ sống khoẻ mạnh hơn. Một công đôi chuyên, bây giờ thì mai mốt khỏi. Đằng nào cũng phải làm lần lữa làm gì. Mày có nhớ hồi trước không, chắc nhớ hả? Hồi đó chỗ này trống trải hơn, mày có thể làm nhiều chuyện cùng một lúc, bây giờ cái gì cũng phải chuyên nghiệp hoá, cho nên cái gì làm được bây giờ thì cứ làm, không khéo như mày bây giờ thì còn ăn nhậu gì nữa. Thiệt tình! Ừ, bây giờ một mình thì nhớ cẩn thận, những chuyện tào lao “nặng một lời thề” thì chớ có nhúng vào. Mày thấy không bây giờ thì mọi chuyên đâu còn nghĩa lý gì nữa, cũng vậy thôi. Lao tâm chi cho mệt. Mày

Xong chưa cha nội. Ừ, xong rồi, đang nằm đây. Xẻng đâu?

10.9.2006


Đá khuya

Gột rửa đi hơi lạnh đã khuya. Tôi cố tạo nên những tiếng động giả tạo, những so sánh lệch pha. Ở đêm tôi ngụp lặn trong ánh sáng nhờ nhờ của cái đèn trắng đục. Hy vọng về những chiếc kèn đồng và cây đàn một dây, tôi đánh lên tiếng kèn cựa mải mê trong cơn khát nhớ. Tôi thèm nhớ như thèm quên, những mất mát chưa một lần nếm trải. Sự thiên lệch trải dài như tiếng kẽo kẹt biến hút trong đêm. Tôi phá lên như cười, tôi rượt đuổi hụt hơi bóng tối. Rồi nhớ về những ngày đã qua.

Ở đấy mọi vật có tính giả tạo cao, tôi rà soát từng ý tưởng, lọc lựa đi những gì ám cũ, những mất mát nửa vời, những nỗi buồn không trọn. Mọi cố gắng tạo lập quá khứ đều không tưởng. Tôi lướt nằm trong đêm. Ở đấy những nhắc nhớ lạnh lùng, mơ hồ nhè nhẹ trượt trôi, tôi bám víu lấy tôi một cách vô vọng. Mọi lời nói đều có tính đồng bóng không sao kiểm soát. Tôi thấy người đi chân đất và hát bài đồng ca, họ nói về sắc màu của lá cây trong nước. Tôi quẫy đục mất đi khả năng phân biệt âm thanh và bóng tối. Tôi thấy họ ngồi hát và ngày trôi đi. Sự tang chế được lục lọi và khơi dậy, tôi thảm bại trước mọi cố gắng cậy mở chui vào khoảng không quá khứ.

6.2.2006


© 2006 talawas

Tung Thiên tên thật là Nguyễn Tung Thiên, sinh năm 1980, rời Việt Nam năm 1997, hiện sống tại San Francisco.

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài