talawas chủ nhật

 
Thơ :: 30.04.2006
Nguyễn Quốc Chánh Ê, tao đây
Nguyen Quoc Chanh
Nguyễn Quốc Chánh
(Ảnh: Thiên Anh)

Nguyễn Quốc Chánh là ai? Văn giới chính thống gần như không nhắc, không biết, không muốn biết đến ông, trong khi những người quan tâm đến dòng văn học ngoài luồng nghiễm nhiên xếp ông vào vị trí đầu đàn và thấy ở ông một giọng thơ táo bạo, một cảm hứng sáng tạo mạnh mẽ, và một thái độ tồn tại quả cảm của người nghệ sĩ độc lập.

Ê, tao đây (2005) là tập thơ mới nhất của Nguyễn Quốc Chánh, được tác giả tự xuất bản dưới dạng photocopy tại Sài Gòn. talawas chủ nhật xin giới thiệu trọn vẹn tác phẩm này, kèm theo chỉ dẫn tới các bài thơ được dịch ra tiếng Anh, tiếng Pháp và tiếng Đức, đồng thời mời bạn đọc thưởng thức giọng đọc thơ của tác giả. talawas

Nguyễn Quốc Chánh

Ê, tao đây

 

Lời nói đầu cho bản đăng trên talawas chủ nhật


Bìa tập thơ Ê, tao đây

Một cách khái quát, thơ là một tiến trình tự phủ định những tình trạng sống của mỗi cá nhân. Lý tưởng nhất là câu sau phủ định câu trước, bài sau phủ định bài trước và tập sau phủ định tập trước. Tập Ê, tao đây phủ định Của căn cước ẩn dụ và tập Mày tiêu rồi* sẽ phủ định Ê, tao đây.

Phủ định là để thích nghi với tình trạng, và tình trạng của Ê, tao đây là cái giả bị lật tẩy.

Khoái cảm tinh túy mà thơ cần phải có để hiện diện như một thể loại có ý nghĩa là khả năng tạo ra các hiệu ứng thẩm mĩ có tính gây hấn. Có bao nhiêu tình trạng sống thì có bấy nhiêu vẻ về cái đẹp tiềm ẩn. Có vẻ đẹp xuôi chiều mát mái, có vẻ đẹp chướng tai gai mắt, có vẻ đẹp tinh tế ngọt ngào, có vẻ đẹp loã lồ trần trụi... Và tình trạng ở đây, ngay bây giờ, cảm hứng của tôi luôn là thái độ mặc nhiên của một kẻ gây hấn. Ở góc độ thẩm mĩ, sự gây hấn chỉ đạt tới cái đẹp khi nó trở thành một năng lượng phản biện và phủ định. Cái đẹp của Ê, tao đây là sự buông thả của ý thức phủ định để vượt qua nỗi sợ vô hình bị đóng đinh trong ngôn ngữ và trong đời sống hiện tại. Cái hiện tại đã bị tha hoá bởi chính trị và đang gây ra tình trạng nhiễm độc thê thảm, làm tê liệt không chỉ mọi hình thái cái đẹp mà còn hủy diệt mọi khả năng tiềm ẩn trong tính lương thiện và sáng suốt nơi con người.

Khi con người mất khả năng sáng suốt và lương thiện, cái đẹp hãy tự hỏi là cái đẹp gì và để làm gì? Ðối với tôi không thể có cái đẹp tự nó, hoàn toàn vô can với tình trạng sống của người làm thơ. Làm thơ tức là làm ngôn ngữ, mà làm ngôn ngữ trong tình trạng ở đây và bây giờ, theo tôi là làm một cuộc giao tranh không chỉ giữa ngữ âm và ngữ nghĩa như đã, mà có lẽ cần hơn là làm một cuộc đụng độ giữa ngôn ngữ và tình trạng vô độ của cái giả. Và cuộc đụng độ đó trong Ê, tao đây là cuộc đụng độ của đám ngôn ngữ kịch bờ tường nhằm lật tẩy sự giả trá, giả dạng, giả nhân, giả mạo...

Nguyễn Quốc Chánh

* Mày tiêu rồi: tên tập thơ đang viết của Nguyễn Quốc Chánh (talawas chủ nhật)



*

Nghệ thuật là một con cặc nứng
Derrida


*

Nhà xuất bản chỉ là thương hiệu để bán sách, chứ đéo phải là công cụ của mặt trận tư tưởng


*

Những ý rời

Nghe tác phẩm

Bọn nhóc là những cây que, trường học là trại súc vật, con tao bội thực trí nhớ vỏ sò nhếch mép, và hơn thế: đời tàn trong vỏ đẹp.

Sài Gòn bị thủng, cái xác chưa chôn, thủ đô lún mỗi ngày vài phân, chính trị cũng nên cổ phần.

Ký sinh vào thuật giả kim là đám chữ ruồi bu đợi tàu ở ga Văn Miếu, cả lũ ăn mày trò chơi cầu siêu: di cảo đâm lao người đọc đổ ruột.

Khai quật quá khứ dây thun, trùng tu bản sắc thằn lằn, đũng quần chế giễu gót chân: Thăng Long thành con rồng đất.

Ngày thơ Nguyên Tiêu, dạ dày công cộng, phục hưng thẩm mỹ chuột đồng: sắp đến ngày trả nợ giải phóng.

Di sản mỏi chân, thằng nhỏ biến mất trong tiếng gõ bán mì dạo, truyền thống dộng cừ tràm xây nhà cao: mỹ học lơ láo là con đẻ của cái tàn bạo.

Chiến tranh thông minh, biến các thể loại hoà bình thành hợm hĩnh, phe giả cầy mất một đồng minh: tại sao có kẻ sợ diễn biến hoà bình?

Bãi biển mất điện, đám cá da trơn dầu tràn vào mang, không thể phơi lãng mạn trên sóng: Gia Long cõng rắn, Hồ Chí Minh cắn gà nhà.

Cải lương chìm xuồng, nội chiến giữa bọ chét và cánh cam, Bắc Hàn cải tiến nội tiết bảo tàng cách mạng Việt Nam: Thành phố Hồ Chí Minh nên dời về Nghệ An.

Lối chơi tiền đạo dồn cách đọc vênh váo vào chỗ trống, trong vườn gà mái lên cân, Phạm Duy chờ tổ quốc ăn năn và Nhất Linh chết đẹp hơn một nhà văn.

Láo nháo là số phận phì nhiêu của ngữ điệu trống đồng, chữ sống sót là nhờ lai căng.

Mỹ học cao cả nhập từ Nga, biến cái láu cá thành tú bà hành hạ thư viện.

Nghệ thuật bây giờ là tờ bạc giả 50 ngàn, xài ở siêu thị không bị phát hiện, chữ tự thiến.

Sơn dương trên núi tuyết nuốt nước miếng, mây trôi vô miệng.

Một đứa bé bị phạt ăn lại cái mà nó vừa ói ra, vậy mà về nhà lâu lắm mới dám mét má.

Nhà thơ tìm trong thùng rác công cộng để mô phỏng loài chim há mỏ chết vì bẩn dăm ba cái hứng, nhưng rồi cũng đứng không vững.

Bí mật quốc gia là những bữa tiệc trên vận may của hoa anh túc, làm người nghĩa là nhục, làm người Việt nghĩa là siêu nhục.

Đứa nhỏ bị hành hạ sẽ lớn bằng dinh dưỡng tối đa của lòng hận thù cái nôi, ký ức sẽ nhiễm mùi tỏi.

Ngôn ngữ bị bắt làm con tin, thiếu một cây gậy khởi động bài thể dục buổi sáng, bẩn nhất là chữ cách mạng.

Một người rao trên mạng: cần một đối tác tình dục có ý tưởng và hành vi tiên phong.

Triết gia siêu hình là những thiên thạch không làm nhức mỏi các cư dân sống ở vùng đất sình, và "trí thức" ở đây là giấy vệ sinh.

Cái vô tận đôi khi chỉ từ ngón cái tới ngón út, thân thể bị thâm thụt.

Tín đồ Mật tông nói: thức ác trong kim tự tháp là nguyên nhân của 11/9 không có gì nguy hiểm.

Đứa bé 6 tuổi đòi giết mẹ nếu không kịp mua quà cho thầy cô giáo vào ngày 20/11 khủng khiếp.

Trong mớ hài cốt vừa tìm thấy trên đường Trường Sơn, có mấy cục kẹo còn nguyên giữa hai khúc xương bẹn cháy xém.

Nếu đầu thai Karl Marx sẽ nói: Microsoft là công nghệ của thuốc phiện mới.

Đằng sau tượng đài của những con rận, lịch sử bày la liệt những cuộc nội chiến, tự điển tiếng Việt chưa định nghĩa chữ vượt biên.

Gây bất an cho một người đôi khi chỉ tại cái giường, và chứng mất ngủ của người này đôi khi không đầy cái ngủ nướng của người kia.

Coco York Phi Châu hóa những ai nghe bả sau 12 giờ đêm không uống thuốc ngủ.

Khoái cảm là thộp cổ những hình tượng trong tưởng tượng của một kẻ ngược dòng, vì nguồn của sông là nước từ cống.

Để an toàn trước gia tốc của bày chữ đỏ, một thi sĩ đã biến cái chai thành tình nhân có cặp vú vĩ đại.

*

Thi pháp truyền thống hay cộng đồng tứ khoái

1.

Váy xòe ô văn nô làm bộ văn vật.
Lẩn khuất bất tận những kẽ hở nham nhở đẳng cấp.
Phi vật thể 13 kênh truyền hình biến dạng cái rụp.

Giữa 2 đùi cột thu lôi cấm dùi chiến thuật.
Nhốt âm tính xục xịch xâm mình văn minh óc ách.
Thờ thần rùa bao tử ợ chua nuốt bùa thằng ngố bán tín làm vua.

Giữa 2 đùi chín suối mềm môi ngậm ngùi lọc lõi.
Chữ bày lia chia vỉa hè đàn ông nốc bia đàn bà con nít thích nước mía.
Châm ngôn đã đời Bác tao ham muốn làm sao đồng bào tao sung sướng:

Ă N - N G Ủ - Đ Ụ - Ỉ A !


2.

Giấc mơ mọi rợ chảy mòn năm canh đụ hoài chim nào rồi cũng mỏi cánh.
Bần nông chổng mông những tràng pháo bông ảo tưởng thuộc địa giải phóng.
Hàng xóm nhà tao khật khùng 9 đứa chết dần manh mún tối nào cũng hát:

Đầu rơi con ơi chưa xem phim Mùi đu đủ.
Bát nháo tào lao bảo tàng chợ nổi con trôi lục bình.
Cốc ổi bò càng con chưa nối mạng lang thang vào những siêu thị.
Vệ sinh công cộng mắc võng toòng teng con hùa đỏ đen nên đã mắc nghẹn.
Ngồi xổm vén quần xuất binh động thổ chọc trời nhà cao con vô nhà mộ.
Tu hú xôn xao trầu cau cám dỗ cục cựa tới số con vồ thủ ô.
Hồn theo kẻ chợ xác ở ruộng phèn tổ tiên cháo húp con thèm que kem.
Đầu nhức kinh niên con nên thán phục uống vào lực tăng nhãn hiệu Bò Húc.
Kiếp này nát bấy chim bay hận thù hoà bình nổi dậy con mừng sưng mu.

Bây ơi thác thiêng đầu thai thì kiêng chớ mơ mộng nhiều ngoài điều Bác dạy:

Ă N - N G Ủ - Đ Ụ - Ỉ A !


3.

Trăm năm trong cõi sương mù,
Thi pháp truyền thống làm đù thơ ca.

Trăm năm trong cõi cộng hoà,
Thi pháp truyền thống mới ra thế này.

Trăm năm trong cõi Mê-kông,
Thi pháp truyền thống vắt dòng ngây ngô.

Trăm năm trong cõi cách màng,
Thi pháp truyền thống mơ sang Huê Kỳ.


*

Ở đâu tao không biết, nhưng ở đây phải khác

Nghe tác phẩm

Đây là Phan Thiết.
Bây giờ là 7 giờ.
Mặt trời đỏ bừng bừng.

Bây giờ biển lặng.
Bây giờ biển nhiều rong.
Bây giờ biển không đông người tắm,
Chỉ vài người nằm và ngồi khí công.

Một gã xà lỏn, cụt chân, làm trò vĩ nhân
Đang xoay vòng vòng trên cái trụ nổi gân.
(À, hắn rất giống kẻ sống sót từ mấy thế kỷ trước,
Và cũng không khác phế binh của hàng triệu tàu chìm.)

Ở đâu biển cũng mặn, đôi khi đắng, nhưng ở đây, biển tuyệt vời là mùi nước mắm.

Lịch sử của biển tất nhiên, ở đâu cũng là chiến tranh, nhưng ở đây, biển khác hẳn.

Giấc mơ của biển, ở đâu chắc cũng nối liền các đảo với các lục địa mãn kinh.

Nhưng ở đây, giấc mơ của biển, vĩnh viễn là chai nước mắm.

Nên ở đây, chỗ nào cũng, thường xuyên, bốc mùi thum thủm.


*

Hậu, hậu, nhưng không phải là hậu…

Nghe tác phẩm

Nhìn thẳng: mặt tao trơ.
Nhìn nghiêng: mặt tao lệch.
Nhìn xuống hoặc lên: mặt tao đều bết.

Đứng cạnh Miên: tao lộng lẫy vàng.
Đứng cạnh Tây: tao hoang mang xẹp.
Đứng cạnh Tầu: tao khép nép hí.

Kiếp trước: cốt của tao là khỉ.
Kiếp này: cộng đồng của tao là ma.
Kiếp sau: quốc gia của tao là công xã.

Hồi xưa: tao xăm mình đánh Tầu.
Bây giờ: ông tao nghêu ngao bán đậu hũ.

Hồi đó: tao gồng mình chống Tây.
Bây giờ: bố tao ngồi vỉa hè sửa giày.

Hồi nãy: tao bán mạng chống Mỹ.
Bây giờ: vợ tao nôn nao lấy Huê Kỳ.

Đôi khi tao muốn quên: ôi những người khóc lẻ loi một mình!
Đôi khi tao muốn tin: ôi những người khóc lẻ loi một mình!
Đôi khi tao muốn điên: ôi những người khóc lẻ loi một mình!

*

L(m)ưu m(l)anh

1.

Rắc rối của tao là chứng cà lăm
Khi đường phố chập chờn giải mộng.

Xích lô đạp hành nghề thống dâm
Mấy ngàn năm vẫn không thông cái khoái bị ứ.

Một cú thót lọt lòng tao ứ hự -
Cầm cự ngậm hột le Kiều đổi mới thủ dâm.

Rắc rối của tao là chưa sành phanh tâm.
Mồm không ngớt bị cà lăm hoạnh họe.

Lúc nào tao cũng chìa cái mặt tò te ra giở quẻ.
Hãy nghe đĩ trên đường Lê Duẩn ế ẩm dặn:

Thoải mái là đời đời của đ(m)ụ và đủ mọi kiểu tự d(l)o.


2.

Đĩ liếm môi.
Bảo tàng Lò Nung trố mắt cười.
Mùi du kích tanh đầu lưỡi:

Chó nhỏ hứng tình nằm co.

Đĩ khép đùi.
Lão khùng vuốt ve tờ số cũ.
Xung đột giữa các đám mây:

Chó nhỏ trong xó rỉ nước.

Đĩ chổng khu.
Khổng tử hồi hương nước Lỗ.
Vĩ nhân bốc mùi:

Chó nhỏ bỏ bầy lấy riềng.

Cái gì nứng thì rỉ -
Trí tưởng tượng cởi quần.

Cái gì nứng thì chọc khe -
Đạo đức tẩy trần nùi giẻ.

Cái gí nứng thì thắc mắc -
Cái lồn tư tưởng con cặc.

Mày không nứng, thằng lừng khừng bị treo!
Mày không nứng, con mồm dẻo hôn trầm!
Mày không nứng, bọn hội nhà văn tuột cống!

Cái bị xỏ thì giống cá, bị đút lò là chúng ta.
Đàn ông lẫn đàn bà, người già và con nít, khi hứng quá đều chửi:

Đụ má!

Tiên, khen con gái:
Biết giữ đũng quần mà bán được trinh!

Rồng, khen con trai:
Cần cù nhìn ai sáng láng cũng là kẻ thù!


3.

Bị xoắn là ngày xẹp mặt.
Thí nghiệm sinh thái 40 năm trước trên chuột y chang trên người hôm nay.
Những vật nhỏ đìu hiu khả năng tràn dịch.
Lớp da nhiễu điều phủ đít Văn Lang.
Măn cái dôi ra bằng ngón tay diêm ẩm.
Khói Cam Tuyền lưu luyến rác công cộng.
Truyền thống ba gai kết thúc một ngày nhiều mây nhưng mưa ở đâu không thấy.
Hôm nay ngày sụp cống… lại phơi phóng những tính từ vĩ đại.
Ngày mai ngày bới lông… sẽ khởi công nâng cấp trống cơm.


4.

Triển vọng buổi chiều ùn tắc gà mái.
Mồ hôi cửa mình làm xiếc lá khoai.
Chưa nặn phao câu tẩm đầu dồi chó.
Cơ mông diễn trò khập khiễng ngã ba.
Ký ức lộn lèo chồm hỗm củ ấu.
Vũng khai loã lồ ngực lũ tóc mây.
Lá gì không cam trong rún bí đỏ.
Khoái cảm điệu đà siết cổ thơ ngây.
La liệt những thằng cầm cự mắt trố.
Ăn hại diệu kỳ đái nát cửa ô.

*

Trồng người

Nghe tác phẩm

Một học sinh bị phạt bằng cách chép đầy 2 trang giấy: em không nhúc nhích.
Một học sinh bị phạt bằng cách tự tát vào mặt: 56 lần.
Một học sinh bị phạt bằng cách cấm địt: một tháng.
Một học sinh bị phạt bằng cách không được chảy máu: lúc có kinh.
Một học sinh bị phạt bằng cách uống một ly nước muối: vô lễ trong giờ đạo đức.
Một học sinh bị phạt bằng cách nuốt một tờ giấy A4: bài kiểm tra dưới trung bình.
Một học sinh bị phạt bằng cách ngồi trong cầu tiêu hát quốc ca: khuỵu chân trong lúc chào cờ
Một học sinh bị phạt bằng cách nhổ cho bà hiệu trưởng 1 ngàn sợi tóc ngứa: gãi đầu, ngáp, và không phân biệt được khủng long với loài bò sát.
Một học sinh bị phạt bằng cách bôi nhọ lên trán đứa ngồi cạnh: không giúp bạn giữ im lặng.
Một học sinh bị phạt bằng cách ngậm cục tẩy trong giờ lịch sử: không nhắc đủ 800 tên anh hùng.
Một học sinh bị phạt bằng cách nhắm mắt 1 tuần vì không thuộc lòng bài thơ: Đêm nay Bác không ngủ.

12 năm sau có một học sinh bị liệt chi dưới.
12 năm sau có một học sinh má trái phính hơn má phải.
12 năm sau có một học sinh nghiện mùi thúi.
12 năm sau có một học sinh bị cắt buồng trứng.
12 năm sau có một học sinh bị đứt thanh quản.
12 năm sau có một học sinh thấy giấy thì xé.
12 năm sau có một học sinh không dám ỉa trong cầu tiêu.
12 năm sau có một học sinh ngồi gần ai có tóc thì bứt.
12 năm sau có một học sinh thường bốc cơm trong chén người khác.
12 năm sau có một học sinh nhìn thấy tượng đài là đái.
12 năm sau có một học sinh theo đạo Hồi tìm hài cốt Saddam.

Hơn 20 năm trước tao là một học trò luôn đứng không vững.
Bây giờ tao là chủ một cây cột điện 25 thước nhưng không lèo lái được bọng đái của mình.

*

Tai vách mạch (ngầm) rừng

Hắn đứng chạng háng:
Một chân ở số 12, một chân ở số 6.

Hắn có 2 triệu con mắt:

2 con ở Thiên An Môn,
6 con ở Ép-phen,
3 con ở Niu-óoc,
2 con ở chùa Một Cột,

Và phần còn lại thì ở khắp nơi.

Hắn chôn chân trong 5 điều răn.
Hắn xoay đầu ngược chiều kim đồng hồ bằng vận tốc xe cạp đất.

Không ai có thể nhìn rõ mặt hắn.
Hắn quay đến chỗ nào chỗ đó đều câm.
Hắn không chảy máu - chỉ rịn chất nhờn và có mùi khét.
Cơ thể hắn vận hành bằng năng lượng ét-xăng.

Hắn thường róng lên: tôi thuộc về tất cả!!!
Và tất cả nghĩ rằng: nhưng chúng tao thì không thuộc về mày!!!

*

Chạy trước

Hắn còn ba cây răng.
Đầu chỉ có 12 sợi tóc.

Hắn sợ nhất là cái mông
Và đàn bà miệng rộng.

Hắn cai quản 6 cái đình
Và 13 giếng nước.

Hắn là lý trưởng
Của 10 thế kỷ văn chương.

Hắn viết bằng tiếng Việt.
Nổi tiếng bằng Latin.

Hắn vẽ 60 cái vòng,
Và gọi đó là ngoại ngôn.

Hắn nhặt những mẩu thuốc lá,
Rồi xếp thành chữ A: nghĩa là avant-garde


*

Ba bài thơ

1.

Tao là bố hắn -
Mặc dù con mẹ đẻ hắn không phải vợ tao.

Hắn gọi tao là cha -
Mặc dù tao không già hơn hắn.

Tao cho hắn một cái tên,
Và tao rút lại lúc nào tuỳ thích.

Tao cho hắn một phạm vi,
Và tao đì khi hắn tới gần cái chấm đó.

Tao không coi hắn là chó,
Thì tại sao tao ăn thịt cầy hắn lại sủa?

Hắn định giở giọng con hoang, hả?
Đừng tưởng đây không còn là thời huy hoàng của lãnh chúa!


2.

Hắn có một cái đầu nhưng tới bốn cái bóng.
Hắn có ba phần tư chất trong đầu là lỏng.
Hắn khinh rẻ cái đầu nhưng rất nể cái bóng.
Hắn ghê chất gì rắn và thèm chất gì lỏng.
Hắn cất cái đầu trong túi ny-lon.
Hắn treo những cái bóng lòng thòng trong phòng.
Hắn đập đập cái đầu và vuốt vuốt cái bóng.
Hắn làm như vậy suốt ba mươi năm.

Cái đầu bây giờ chỉ toàn chất lỏng.
Cái đầu bây giờ đâm ra sợ bóng.
Cái đầu bây giờ chỉ toàn chất lỏng.
Cái bóng bây giờ là cái mệnh khống.


3.

Hắn bợ đít xác khô bằng hai tay.
Hắn kỳ cọ thân thể õng ẹo bằng hai tay.
Hắn sục cặc hì hục cũng bằng hai tay.

Nhưng hắn bóp vú con làm thơ vàng khè nọ bằng tay phải.
Nhưng hắn sờ đầu thằng làm văn đen sì nọ bằng tay trái.
Nhưng trước thằng làm tư tưởng đỏ lòm kia thì hắn khoanh tay.
Nốc vài chai hắn hùng hục ngâm: Bàn tay ta làm nên tất cả

*

Lý lịch xẻ dọc

Lâu rồi tao không nói láo,
Nay xạo một lần coi chơi.

(Cuộc đời là cái chợ nổi!)

Ba đời nhà tao hết gạo.
Ba đời nhà tao chạy rông.

(Làm sao không thèm giải phóng!)

Ông tao làm nghề: mõ làng.
Bố tao làm nghề: thầy bói.

(Truyền thống nhà tao xạo giỏi!)

Bởi vậy, tao: làm cách mạng.
Cho nên, đời tao: mới sang.

(Tụi bây điếu cày nên mạt!)

Lịch sử là đám ngơ ngác.
Ngu sao mà không vác dao.

(Sư phụ nhà tao ông Mác!)

Tao thà ăn cứt bọn Tây,
Còn hơn bú đít lũ Tầu.

(Vì tao con Hồng cháu Lạc!)

*

Tao không phải là lợn

Antonin Artaud nói: mọi cách viết đều là văn chương sọt rác &
Văn học hôm nay là cái chuồng heo.

Tao không phải là lợn -
Mặc dù tao có 13 vú.

Tao đẻ một năm 6 lứa.
Tao vừa làm đơn xin vào mơ-niu Nhà hàng Heo Sữa.

Tao nằm ngửa hẩy ra thơ.
Thằng Trọng (pháo) gãi đúng chỗ ngứa.

Thơ tao rải từ Ải Nam Quan (đã cắt cho Tầu) đến Mũi Cà Mau.

Con nào đọc con đó có chửa!

Thằng nào đọc thằng đó bị bùa!

Ai không đọc thì nó là chó!

Tao không phải là lợn -
Mặc dù tao bị nhốt trong chuồng.

Tao vừa chứng kiến một thằng bị chọc tiết,
Nhưng đừng tưởng tao là loài kêu ÉT! ÉT! ÉEEEEEEEET…!

*

Tường lửa & trận mưa rung cây nhát khỉ

Nghe tác phẩm

Theo tập quán rừng rú (muông thú nháo nhào),
Tụi tao là đám khỉ gió (khỉ ho thì cò gáy).

Theo truyền thống mất dạy (ném đá giấu tay),
Tụi mày là lũ rung cây (động thổ thì khỉ nhảy).

Tụi tao khoái quán này (hay trò này),
Dù ở đây rất sến (qua cửa kính vẫn nghe ngoài trời đổ mưa).

Mỗi lần nghe mưa (tức thì thấy tường lửa)
Là tao nhớ Chế Linh (Mưa buồn ơi thôi đừng đến / mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm!).
Buồn dưới tận U Minh ngoi lên (tới rún), mưa trên Tây Nguyên rặn xuống (ướt quần).
Tụi tao ở đây sình bụng (nhợt thây) mắc địt, tụi mày ở đâu thì
Bức tường ruồi bâu tới đó, khói & lửa dĩ nhiên nhập nhoè bỏ mẹ.

Gió vào nhà khó (Bác ơi!) chó chạy cong đuôi liền.
Lửa nổi lên rồi (làng Vũ Đại ơi!) phèng la chũm choẹ.
Một em bị xô (Mẹ Việt Nam ơi!) cả đám lùng bùng sắp té.

Bắc Kinh (chửi thề) đụ mẹ!
Hà Nội (hưởng sái) mắt lé!
Sài Gòn (ngồi bẹp) hột le!

Hát nữa đi em, Diễm chưa xưa đâu, Diễm vẫn ngầu đó chứ!
Hát nữa đi em, Lửa chỉ mới bắt đầu, Lửa cần thêm dầu lắm đó!
Hát nữa đi em, Nhà sắp sập tới nơi rồi, Tường mới đỏ lè như rứa!


Những chữ nghiêng là lời bài hát (xin lỗi) không nhớ của tác giả nào.

*

Hai lần uốn lưỡi, một lần thở phào

1. Uốn lưỡi 7 lần, rồi hít sâu…

Tao là cái thoi thóp chình ình trên thớt -
Đụ má tụi mày cứ không ngớt mài dao!

(Ê, đừng tưởng là tao không có dao
Đừng tưởng là tao không có
Tao có một con dao đỏ au trong túi
Một con dao với 7 cái lưỡi
Một lưỡi ngắn cho tao và
6 lưỡi dài hơn cho mày!)

Tao là cái thây ma tẩm gia vị thâm xì trong lăng -
Đụ má hàng triệu thằng đang âm thầm đào huyệt!

(Ôi, tao đã di chúc với
Phan Văn Hùm là hãy làm ơn
Thiêu tao vì tao đã mật lệnh
Thủ tiêu Huỳnh Phú Sổ nên
Tao sợ lắm kiểu chơi mồ mả
Và bây giờ tao biết ở
Khắp nơi đang âm thầm đào lỗ!)

Tao là cái phù du bị tịch thu căn cước -
Đụ má nền cộng hoà vẫn không xâm nhập được!

(À, nhờ Mộng Lan và Đinh Linh
Nhắn với anh Hai G. W. Bush
[Anh Hai nói Huê Kỳ xuất tự do
Chứ không chỉ phần mềm Microsoft]
Có thể nào đổi cho tao một hớp
Tự do lấy cả kho nước mắm
Phan Thiết có được không?)

Tao là cái tối thui đi giật lùi khiếp nhược -
Đụ má bác Saddam bị chú Huê Kỳ lôi khỏi hang như chuột!

(À, các quán nướng ở Sài Gòn
Hầu hết đều bán thịt chuột
Mỗi lần nhai một chú tí giòn giòn
Lại bồn chồn nhớ bác Saddam
Ở Việt Nam các bác độc tài đều là
Nông dân chắc rành lắm cách
Làm thế nào để lột da chuột!)


2. Uốn lưỡi 14 lần, rồi hít sâu 2 lần...

Tao là thằng chẳng ra gì (nhìn mặt tướng Giáp trên ti vi, tao thấy như vậy)!
Tao ở trong một xứ sở cũng chẳng ra gì (nghe chuyện mấy cô lấy chồng Đài Loan bị bán làm đĩ, tao nghĩ như vậy)!
Nên tao đinh ninh tao là một thằng rất ra gì (đọc tư tưởng Hồ CHí Minh, tao giật mình tin như vậy)!

Tao là thằng 18 đời đóng khố (để lại trong đại từ điển một chữ KHỔ)!
Tao là thằng 9 kiếp chổng khu (để lại trong đại từ điển một chữ HÙNG)!
Tao là thằng 79 năm phát mại dân ngu (để lại trong đại từ điển một chữ VĨ)!

Trong một xứ sở mịt mù như vậy, tao biết làm gì (nếu không chơi đĩ thì đi tu,
nếu không đi tu thì lãnh tụ)!

À, tao là lãnh tụ! lãnh tụ! lãnh tụ!... và đằng nào thì tao cũng lãnh đủ!

Đụ má thằng nào kích động nhân dân? - (Họ là thị phần của tao, không thằng nào được phép giành!)
Đụ má thằng nào núp sau nhân dân? - (Họ là thị phần của tao, cấm thằng nào bén mảng tới gần!)
Đụ má thằng nào cưỡi nhân dân? - (Họ là thị phần của tao, đố thằng nào hó hé nhón chân!)

Thôi, anh Hai, anh Hai bớt giận, để em xoa cu cho anh hai ngủ! (Một em massage điệu nghệ nói với tao như vậy.)


3. Không uốn lưỡi nữa mà thở phào…

Theo cụ rùa mắc cạn, tao là vật (linh).
Theo sách giáo khoa giật mình, tao là người (nhược).
Theo giới tính hả họng, tao là dương (vật).

Khi nằm ngửa, tao là thằng cu (má hay nựng, thỉnh thoảng còn hun [rất biết ơn điều đó]).
Khi biết đụ, tao là thằng cặc lõ (thỉnh thoảng được măn, bú, liếm [sướng không chịu nổi]).
Khi biết yêu, tao là thằng siêng năng (mân mê từng phân thân thể người tình).

Người ta nói, đàn bà: miệng sao ngao (lồn) vậy.
Người ta nói, đàn ông: mũi nào cặc ấy.
& tao thấy: lịch sử chứa cái gì, lạ kỳ, cặc & lồn chứa cái nấy.

Lại thở phào và nuốt nước miếng liên tục…

*

Từ e-mail của già Gabriel García Márquez

Tối qua sình bụng mơ thấy lợn chạy ra đường.
Sáng nay nhận được e-mail của già Gabriel García Márquez.
Lợn miền Macondo tranh nhau từ Thảo Cầm Viên đến Dinh Thống Nhất.
Trên đường Lê Duẩn có hàng ngàn con nít và người già giơ vé số vẫy.
Già García Márquez báo tin ở Mũi Né sắp có một cái xác vĩ đại giạt vô bờ.
Rằng tao hãy ra đó với một con dao để tận hưởng những điều kỳ thú.
Người ta sợ xu hướng toàn cầu hóa sẽ nảy sinh những phần tử cực hữu.
May mà tao có con dao rất cừ made in từ một quốc gia trung lập.
Đào cho tao và dặn phải bỏ túi mỗi khi ra đường là sẽ gặp may.
Ở xứ nóng và ẩm này mà thiếu kim loại trong người thì sẽ rắc rối lắm.
Mỗi khi căng thẳng hay xuống tinh thần tao thường thọc tay vào túi.
Những sợi thần kinh bám bụi sẽ được lau chùi và đàn hồi trở lại.

Tao nhảy xe đò ra Phan Thiết và đến Mũi Né lúc 1 giờ chiều.
Ai quan tâm vụ này hãy chờ tường trình tại chỗ dĩ nhiên khả ố.
Sài Gòn bị hiếp nên mất thăng bằng và hẳn mất luôn tiếng nói.
Du kích không ngừng đụng độ trực thăng Huê Kỳ trên đường Đồng Khởi.
Giẫm lên xác Đài Loan đi sắm nô lệ tình dục là o du kích* tưởng tao là Chệt.
O đuổi theo và nói: hélô sơ phắk phắk then đôla íph đôn laik đôn pêy.
Dự báo thời tiết bữa nay tao ở đây trời nhiều mây và mưa lai rai.
Già García Márquez nói với khứa Fidel: mày vĩ đại thật nhưng còn thiếu một cái đuôi.
Nhiều thịt có thể thay lợn nhưng biểu tượng của nó muôn đời không đổi.
Rồi già García Márquez sẽ bị đẩy lùi nhưng cái đuôi già tặng xứ tao thì vẫn còn mới.
Em ơi qua vả lắm rồi đách còn xí quách cùng em cày xới đêm nay.
Bị mất tiếng nói mặt người bí xị biến thành bầy lợn ngả ngớn hồ hởi.
Quanh cái vĩ đại là 2 triệu đàn ông đàn bà và 8 triệu con nít.
Trời và biển xanh ngọc bích nhưng tất cả đều mù và câm.
Thân thể đầy lông bê bết cát mịn biển ngập ngừng lặng sóng.
Cái vĩ đại làm thối trí nhớ mỏng dính của đám người đương sống.

Tao bật dao và rạch một đường từ đỉnh đầu đến gan bàn chân.
Nạn nhân không phải chết hai lần mà chết liên tu bất tận.
Có người nói đã mấy ngàn năm có người nói mới 50 năm.
Thầy bói mù dự báo xa nhưng già García Márquez sáng mắt tiên tri gần.
Thoạt đầu 50 ngàn dân và hiện nay 80 triệu đuôi lợn.
Thoạt đầu cả vạn trí khôn và hiện nay hầu hết đần độn.
Thoạt đầu toàn khố rách và hiện nay đều bất lương.
Thoạt đầu tưởng vĩ đại nhưng hiện nay là bí đái.

* O du kích nhỏ giương cao súng / thằng Mỹ lênh khênh bước cúi đầu (Tố Hữu)

*

Tao là đứa bé ngoẻo trên lưng Linda Lê

Khi trả lời phóng vấn, cô ấy nói: “Tôi thấy mình còn mang nặng một xác người. Chắc chắn đó là nước Việt Nam mà tôi mang trên mình như một đứa bé đã chết”. (Linda Lê)

Tao là đứa bé ấy đấy. Cô ấy không yếu bóng vía chứ? Cũng có thể thần kinh của tao có vấn đề. Hôm qua hắn (bác sĩ) cho tao 5 loại thuốc và bày cách giảm căng thẳng như vầy:

Một, ra đường phải mang kính râm; (dễ)
Hai, dù độc thân nhưng không được lầm bầm; (khó)
Ba, phải thường xuyên nhai một thứ gì đó; (dễ)
Bốn, phải làm tình 2 ngày một lần; (khó)

Là chuyện nhỏ của cái hốc bà tó nát bét ở đây và bây giờ. Không có gì tồi tệ (hại) hơn cái vũng (nước Việt) hiện tại. Trong cái vũng (nước) đỏ bầm đó, không sinh vật nào có thể ngoe nguẩy, ngoài 2 sinh vật dữ dằn là nghèo & ngu.

Tao là sinh vật lụ khụ (nghèo & ngu) như thế.
Tao không thể không ngoẻo trên mình Linda Lê.
Tao không thể không ngủm trong cái vũng đỏ bầm.
Tao là cái tởm lợm trong trí não của những ai chưa nhão.

Một người (mắt hãy còn xanh, môi và răng tươi thắm), nói: Có 3 thứ không thể kết hợp với nhau nổi. Đó là: thông minh, lương thiện & cộng sản.

Một người thông minh & lương thiện thì không thể cộng sản,
Một người thông minh mà cộng sản thì không thể lương thiện, &
Một người lương thiện mà cộng sản thì chắc chắn không thông minh.

Tao chợt nghĩ (bụng): Nguyễn Quang Thiều sẽ thắc mắc: Hồ Chí Minh là ai?
& tao tin (như đinh đóng cột): Nguyễn Khoa Điềm sẽ trả lời: Hồ Chí Minh là cộng sản!

Mô Phật… Bongoooooooooooo...
(À, chắc là tiếng chuông Good morning của gã tỳ kheo Tuệ Sĩ.)

*

Lịch sử tầy hoầy của những kẻ sống là ma & chết để lại da tắc kè

Bá Thọ (thuộc phe bá cháy, cháy là phải chạy, không kịp là phỏng dái, nói lái là giải phóng) vừa phảy một vụ liên văn bản Hàng Việt Nam chất lượng cao (cao là Cao Đài, là cao cao bên cửa sổ có 2 gã hôn nhau [Tôn Đức Thắng & Hồ Chí Minh]) của chàng xì thẩu họ Mạc (lạc xuống Việt Nam sau Thiên An Môn) trên đường Nguyễn Tất Thành (con đường đi miết sẽ dẫn về miệt Rừng Sát, nơi Viễn [du đảng] ém quân phục Tây, vậy mà vào một ngày đẹp trời lộng lẫy, Đảng [ta] giở trò điệu hổ ly [tán] sơn, và suýt nữa thì Viễn đã bị mần thịt).

Một học trò kỷ lục hút chích, thỉnh thoảng còn vũ xếch-xi trong lớp, hỏi thầy giáo (mác) đôi khi, Tất Thành là ai vậy, và được biết ngay, là một thanh niên đẹp trai, (ôi, chắc các em bia ôm thời nay không khoái, các em chỉ khoái đàn ông bây giờ cứ phải là tam ánh cơ: đầu ánh bạc, ví ánh kim, chim ánh thép!) nhưng lâm cảnh khốn cùng (người tầm thường mà cùng thì thành đạo tặc, nhưng kẻ chí cả mà khốn, thế nào cũng phải tìm đường vượt biên, dĩ nhiên không phải để cứu mình mà cứu nước).

Không biết cha nội (thích nguyên [cớ] tánh) Phạm Công Thiện thoát (cái) hĩm (lồn) Việt Nam cách nào mà dám viết Triết lý vượt biên? - Ơ hay, cái gì mà tớ không dám, cái đám giáo sư giáo siếc, tiến sĩ tiến sọt cộng hoà XHCN là tớ rỉa (giọng Trần Mạnh Hảo)! - Thử hỏi cái gì ăn mà không ỉa, cái gì sống mà không chết, nghĩa là cứ ngấm, cứ nghía, cứ nghiền, cứ ngẫm về cái ỉa, cái chết kiên trì, ráo riết và mãnh liệt từ đầu đến đít, thì trước sau gì triết lý cũng thòi ra (giọng Nguyễn Đức Sơn), huống hồ vượt biên hiển nhiên rùng rợn!

Vượt biên hụt bị tóm là cái chắc (vượt biên khó lắm chứ, ai bảo vượt biên sướng, chỉ chăn trâu mới sướng thôi). Tất Thành vượt biên bằng tàu sắt Pháp nên thành Vĩ Đại Nhân, Hưng Quốc vượt biên bằng ghe câu mực chỉ thành Luận Văn Nhân, còn tao chết nhác đéo dám vượt nên mới thành Hèn Đại Nhân (tên một tác phẩm của Lê Đạt).

Vượt biên (hy sinh) không thành liệt sĩ đã đành, nhưng thoát nạn thì thành Việt kiều yêu nước là cái chắc. Theo thống kê của Bộ Xóa Đói, mỗi năm Việt kiều lì xì chừng 2 tỷ rưỡi Mỹ kim (ôi, mới thấy nghèo từ muôn kiếp trước không biết xoá đến bao giờ mới hết cho được!). Ừ, đã có tư tưởng Hồ Chí Minh (đục nước béo cò) thì cũng phải cởi trói cho người ta có Triết lý vượt biên chứ ạ? À, thì ra có máu triết gia sướng quá ta, ha ha ha, nhìn thứ gì cũng ra tư tưởng, hay thiệt!

Cũng bằng cách của phe bá cháy, tướng (12 con) Giáp cũng vừa công bố trên mạng Vietdienulinh một phát hiện mới tinh ở tuổi 94 rất ư là cừ: một trại súc vật dưới lòng đất Ba Đình bí sử. Phối hợp đồng điệu giữa hiệu ứng kính râm thám tử với phương châm phình ngôn phúng dụ Orwell, cựu giáo sử trường Thăng Long đã trưng ra bằng chứng truyền thống về một trại súc vật bí mật trong lòng đất ngàn năm văn vật.

Con vật thâm niên đáng gờm trong trại là một con rùa. Theo nhà Hà Nội phi vật thể Huệ Chi, cụ ta xuất thân từ hồ Hoàn Kiếm, nơi 3 đời thừa nước đục thả câu có lịch sử rất ngầu đao kiếm linh hiển. Gươm giáo đã nhiễm vào máu, lậm vào xương thành di sản quốc gia phi vật thể, còn cái mu xưng chù dù của cụ lại là di sản cộng hoà xã hội vật thể bò càng, nhưng do cạnh tranh không đàng hoàng giành huyền thoại vào chung kết nhiêu khê nên dễ bề bị lật (tẩy) ngửa và trong đó (cái mu của cụ) chỉ còn lại nước thải, dĩ nhiên là môi trường phát tiết (canh) bừa phứa của nhiều thể loại lăng quăng: thi, văn, nhạc, hoạ như Thi, Khải… mà Bùi Minh nghĩa sĩ Cần Giuộc phát giác sáng nay trên mạng talawas ([ta] em là ai cô gái hay nàng tiên [Tố Hữu], em không có khói làm sao qua có lửa [Nguyễn Khoa Điềm ca bài Diễm xưa [Trịnh Công Sơn] với Phạm Thị Hoài]!).

Ngoài loài rùa thần thoại, (12 con) Giáp còn chỉ ra hơn một tá những động vật cá biệt khác. Chẳng hạn khỉ đầu đỏ Nghệ An, vượn răng hô Cao Bằng, cua đinh một càng Bến Tre, gà chọi què cẳng Củ Chi, rắn hổ đất 2 đầu Minh Hải…

Thà rắn còn hơn, rồng chả tích sự mẹ gì ngoài cái ỡm ờ đánh lận con nít. Bố Đà tuy ăn chơi hút chích khoác lác cực kỳ nhưng kịp thời thông minh chí lý: Lịch sử bốn ngàn năm mà sơ khai, dân mấy mươi triệu toàn con nít. Nói năng bừa phứa như rứa, Bác Tản xứng đáng là (đứa) vô địch ô-lem-bíc quốc gia đấy nhá, và chiếu nào mà Bác chả ghé đít xuống được, trong một (cái) quần cư lũ khủ chiếu manh treo đầu dê bán thịt chó. Những Trần Quốc Vượng, Hà Văn Tấn… bẻm mép (do sâu răng) chỉ đáng xách dép và lau chùi bàn đèn cho Bác Tản lên tiên.

- Cái xó (xứ) cùi này ai cũng thích hát bài đêm chong đèn ngồi nhớ lại (Trịnh Công Sơn) coi bộ hả hê tuỳ tiện (nghi) lắm, phải hong em Cẩm em Nhung?

Thôi, anh Hai ơi, đi đâu loanh quanh cho đời mỏi cẳng (Trịnh Công Sơn), ghé đây em nhờ, đụ má hồi sáng tới giờ ế ẩm thấy mẹ!

- Kết thúc như vầy (chỗ này) được hong (ông, bác) Bút Tre (gai) ơi:

Giáp (ranh) thắng trận Điện Biên
Dân (đinh) sướng quá phát điên phát khùng
Sướng vì tưởng bở anh hùng
Tưởng hoài nên mới thành khùng thành điên

Nhà phê (chiếu manh) Nguyễn Thanh Sơn (phết), cười ngờ nghệch, bình: - Địt mẹ, đồ bố l(n) áo! thơ thế n(l)ày, ông đéo cho mày vào l(n)àng (văn học sử) nhà ông đâu nhé!

*

Phỉnh

Nghe tác phẩm

(ưa phỉnh, phỉnh dỗ, phỉnh mũi, phỉnh nịnh, phỉnh phờ, lừa phỉnh, phỉnh gạt)

Để giết chuột, không gì bằng keo diệt chuột của công nghệ sinh học Việt Nam.
Để giết bọn văn nghệ, không gì bằng lùa chúng vào Hội Nhà văn Việt Nam.
Để giết lũ sinh viên, không gì bằng cấp cho chúng bằng tiến sĩ Việt Nam.

Để chơi trò ngu dân, không gì bằng làm lãnh tụ tinh thần Việt Nam.
Để chơi trò bù nhìn, không gì bằng làm đại biểu Quốc hội Việt Nam.
Để chơi trò văn hiến, không gì bằng làm công dân thủ đô Việt Nam.

Để biết ngày mai ra sao, không gì bằng nghe thầy bói Việt Nam.
Để biết quá khứ thế nào, không gì bằng đọc lịch sử Đảng Cộng sản Việt Nam.
Để biết hiện tại tới đâu, không gì bằng lái xe qua các nẻo đường Việt Nam.

Để lấy cảm hứng đồi truỵ, không gì bằng nhậu thịt chó vỉa hè Việt Nam
Để lấy cảm hứng phản động, không gì bằng ra vào hải quan Việt Nam
Để lấy cảm hứng anh hùng, không gì bằng chui xuống địa đạo Việt Nam

&

Để hiểu nghĩa của từ phỉnh, không gì bằng làm công dân nước CHXHCN Việt Nam.

Nguyễn Quốc Chánh sinh năm 1958 tại Bạc Liêu, hiện sống tại Sài Gòn.

Tác phẩm: Đêm mặt trời mọc (1990, Nxb Trẻ), Khí hậu đồ vật (1997, Nxb Trẻ), Của căn cước ẩn dụ (2001, talawas) và Ê, tao đây (2005, tự xuất bản). Một số bài được Đinh Linh, Mộng Lan dịch ra tiếng Anh, in trên các tập san The Literary Review, Filling Station Review, New American Writing, tuyển tập thơ Three Vietnamese Poets (Honolulu, Hawaii/ Tinfish Press, 2001) và website Vietnamlit.org; Đoàn Cầm Thi dịch ra tiếng Pháp, đăng trên website Remue.net; Hồ Phạm Huy Đôn, Phạm Thị Hoài và Michael Sollorz dịch ra tiếng Đức cho buổi đọc thơ của Nguyễn Quốc Chánh và Đinh Linh trong Liên hoan nghệ thuật Đông Nam Á tại Nhà Văn hoá Thế giới, Berlin, 01.10.2005

Những bài thơ được dịch ra tiếng Anh

Những bài thơ được dịch ra tiếng Pháp

 

Những bài thơ được dịch ra tiếng Đức

ENG
In einem engen Raum
muss alles kleiner werden.
Sogar der Schwanz.

(Bài VI trong „Sáu bài thơ”, Của căn cước ẩn dụ)

*

GLEICH
Einmal, als der Reißverschluss der Hose knirschte,
erkannte ich die friedvolle Stille des zerfallenden Moments.

Eines Flusses, der gleich ins Meer mündet.
Eines Hundes, der gleich überschnappt.
Einer Frau, die gleich entbindet.
Eines Zahns, der gleich durchkommt.
Ein Buch geht gleich zur letzten Zeile.
Eine Brücke stürzt gleich ein.
Gleich erlischt die Zeit der Fruchtbarkeit.

Der Moment, wenn der unsichtbare Anker in den trockenen Brunnen geworfen wird.

(Bài V trong „Sáu bài thơ”, Của căn cước ẩn dụ)

*

TRUG
Um Ratten zu töten, ist nichts besser als Klebstoff der vietnamesischen Biotechnologie.
Um Literaten zu töten, treibe sie am besten im vietnamesischen Schriftstellerverband zusammen.
Um Studenten zu töten, verleihe ihnen am besten den vietnamesischen Doktortitel.

Volksverdummung spielt man am besten als geistiger Führer Vietnams.
Marionettentheater spielt man am besten als Abgeordneter der Nationalversammlung Vietnams.
Kulturvolk spielt man am besten als Einwohner der vietnamesischen Hauptstadt.

Um die Zukunft zu erfahren, befrage am besten vietnamesische Wahrsager.
Um die Vergangenheit zu erkennen, lies am besten die Geschichte der KP Vietnams.
Um zu wissen, wie weit die Gegenwart reicht, fahr am besten durch vietnamesische Strassen.

Dekadente Stimmung erzeugst du am besten mit Schnaps und Hundefleisch auf vietnamesischen Bürgersteigen.
Konterrevolutionäre Stimmung erzeugst du am besten mit der Ein- und Ausreise an vietnamesischen Grenzposten.
Heroische Stimmung erzeugst du am besten in den vietnamesischen Kriegstunneln.
&
Um das Wort „Trug“ zu verstehen, sei am besten Bürger der Sozialistischen Republik Vietnam.

(„Phỉnh“, Ê, tao đây)

*

WOANDERS WEISS ICH NICHT, ABER HIER IST ES ANDERS
Hier, das ist Phan Thiet.
Um 7.
Die Sonne knallrot.

Jetzt ist das Meer still.
Jetzt ist das Meer voller Algen.
Kaum Badegäste.
Nur ein paar Leute liegen herum, ein paar üben Qi Cong.

Ein Einbeiniger mit Turnhose markiert den Mann von Welt,
dreht sich auf der starksehnigen Säule im Kreis.
(Ah, auch so ein Überlebender früherer Jahrhunderte,
Krüppel von Millionen versunkener Schiffe.)

Woanders ist das Meer auch salzig, manchmal bitter, aber hier stinkt es herrlich nach Fischsauce.

Woanders ist die Geschichte des Meeres auch die Geschichte des Krieges. Hier nicht.

Woanders träumt das Meer vielleicht, junge Inseln mit postmenstrualen Kontinenten zu verbinden. Hier passt der ewige Traum des Meeres in eine Flasche Fischsauce.

Hier stinkt es überall.

(„Ở đâu tao không biết, nhưng ở đây phải khác“, Ê, tao đây)

*

SPÄTER, SPÄTER, DOCH OHNE HAPPY END
Von vorn: mein Gesicht schamlos.
Von der Seite: Mein Gesicht schief.
Von oben oder unten: mein Gesicht scheußlich.

Neben den Khmer glänze ich goldgelb.
Neben den Westlern schrumpfe ich kläglich.
Neben den Chinesen bin ich ein verstecktes Messer.

Im früheren Leben stammte meine Seele vom Affen ab.
In diesem Leben besteht meine Sippe aus Geistern.
Im nächsten Leben wird mein Staat eine Urgemeinde sein.

Früher kämpfte ich mit tätowiertem Körper gegen China.
Heute bietet mein Großvater Tofu feil.

Damals gegen Frankreich wuchs ich über mich hinaus.
Jetzt flickt mein Vater auf der Strasse Schuhe.

Eben noch ließ ich mein Leben im Krieg gegen Amerika.
Jetzt will meine Frau einen amerikanischen Ehemann.

Manchmal möchte ich vergessen: oh Menschen, die einsam für sich weinen.
Manchmal möchte ich glauben: oh Menschen, die einsam für sich weinen.
Manchmal möchte ich verrückt werden: oh Menschen, die einsam für sich weinen.

(„Hậu, hậu, nhưng không phải là hậu...“, Ê, tao đây)

*

VORLÄUFER
Er hat noch 3 Zähne.
Und 12 Haare auf dem Kopf.

Am meisten fürchtet er sich vor Hintern
Und vor Frauen mit breitem Mund.

Er herrscht über 6 Gemeindehäuser
Und 13 Brunnen.

Vom Dorf der 10 Jahrhunderte Literatur ist er
der Vorsteher.

Er schreibt auf Vietnamesisch.
Wurde berühmt auf Latein.

Er malt 60 Kreise,
nennt sie Jenseits der Sprache.

Er sammelt Zigarettenkippen,
baut aus ihnen ein A: A wie Avant-garde.

(„Chạy trước“, Ê, tao đây)

*

GEDANKENSPLITTER
Saigon durchlöchert, eine unbegrabene Leiche, jeden Tag sinkt die Hauptstadt ein paar Zentimeter, auch die Politik soll Aktien ausgeben.
Kunst heutzutage der gefälschte Fünfzigtausender, im Supermarkt unentdeckt ausgegeben, Wörter kastrieren sich selbst.
Jemand annonciert im Internet: Suche Sexpartner mit avantgardistischen Ideen.
Ein wiedergeborener Karl Marx würde sagen: Microsoft ist Opium fürs Volk.
Unendlichkeit reicht vom Daumen bis zum kleinen Finger.
Sprache eine Geisel, es fehlt ein Taktstock zur Frühgymnastik, am dreckigsten das Wort Revolution.
Hinterm Denkmal der Wanzen verstreut die Historie ihre Bürgerkriege, noch kennt das vietnamesische Wörterbuch keine Definition für Exodus.

(Trích „Những mảnh rời“, Ê, tao đây)

Bản tiếng Đức của Hồ Phạm Huy Đôn, Phạm Thị Hoài và Michael Sollorz

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài