talawas chủ nhật

 


Thơ :: 29.10.2006
Nguyễn Thế Hoàng LinhBé tập tô



Nguyen The Hoang Linh
Nguyễn Thế Hoàng Linh

"Tôi nghĩ, cái quan trọng trong người làm thơ là duy trì dòng chảy của tính thơ, dòng chảy ấy vốn dĩ đã là sự lưu thông của sáng tạo. Những cái gọi là “giá trị cổ truyền” có tính thơ sẽ được nối dòng, bằng không, sẽ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh lành mạnh: Tung tất cả ra dư luận, để độc giả tùy chọn. Vậy thì, cố tình thách thức để làm gì? Cái cố tình thách thức chỉ đáng khi nó cũng chất chứa tính thơ."
(Nguyễn Thế Hoàng Linh trả lời phỏng vấn của Nguyễn Đức Tùng)

talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu tập thơ Bé tập tô của Nguyễn Thế Hoàng Linh, do tác giả mới tuyển chọn từ những sáng tác gần đây của anh.

talawas chủ nhật

Nguyễn Thế Hoàng Linh

Bé tập tô

(tập thơ, 113 bài)


Lồng Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng

 

Gieo


hạt

địa cầu là quả màu xanh
loài người gặm nhấm nên thành tím thâm
mưa trên lá dạo dương cầm
trái cây tàn phế âm thầm lên da
anh trồng một cây trước nhà
em trồng cây nữa thế là hai cây
gió đưa quả đến miệng mây
mây ăn rồi nhả hạt đầy đất đai
anh không biết đúng hay sai
nhưng anh cảm thấy một ai mát lành

25.12.05


con đi đây Mẹ Biển

Con đi đây Mẹ Biển
Lòng mẹ chỉ toàn nước mắt
Mặn mà nóng hổi
Tại vì sao mẹ khóc
Pha nỗi buồn vào ức triệu sinh linh
Cá tôm ủ ê
Ốc sò lủi thủi...

Con đang bay hơi
Nhìn xuống thấy mắt mẹ dần ngân ngấn
Con phải đi mẹ ạ
Đến những dòng sông
Đến những ruộng đồng
Hóa thân thành nước ngọt
Con muốn reo ca cùng bông lúa
Muốn tan vào những thớ đất khô cằn
Khát khao con
Con muốn vương trên chiếc lá
Đậu vào bờ mi cô trò nhỏ
Khát khao con
Con muốn người ta đừng khóc vì cay đắng
Nước mắt họ tuôn rơi
Lại đổ về biển cả
Lòng mẹ mặn thêm...

Có phải loài người đi lên từ dưới biển
Nên họ cần những hạt muối mặn mòi
Khi họ khóc họ tìm về với mẹ
Rồi lại đi
Như con...

Và con hiểu nỗi buồn của mẹ
Có lẽ chẳng bao giờ con dập được nỗi đau
Chỉ khi nào con người ta ngừng khóc
Để ngắm nhìn lòng mẹ thẳm sâu...

2000


cho nhân loại ngủ

để yên cho nhân loại ngủ
để yên
anh bạn của tôi
hãy ngưng liệt kê nỗi khổ
chúng ta
mệt mỏi quá rồi

để yên cho bông hoa nở
ở trong đáy mắt trong veo
cho nó vuốt ve cô bé
đang mải mê quên mình nghèo

để yên phút giây đôi lứa
làm tình sau đợt ném bom
kệ cho bố con thần chết
đợi vu vơ bên miệng hòm

để yên trái tim anh vỡ
khi anh không có được em
tham nhũng, độc tài, dịch cúm...
anh đi ăn một que kem

để yên cho ông sư ấy
ngồi thiền trên nhánh cỏ non
để thế giới đang cuống quít
nhận ra bình yên còn còn

để yên cho nhân loại ngủ
ở trong hai mấy dòng thơ
đã dậy được chưa hở bạn
không mình té nước bây giờ

01.02.05


có những điều

có những điều người không làm được
chỉ cây cối làm được thôi
khi tôi viết xong tiểu thuyết
bạn trồng xong một quả đồi

khi tiểu thuyết được tái bản
quả đồi của bạn lên xanh
khi bạn thăm xong một lượt
vợ tôi xong một bức tranh

khi bức tranh được triển lãm
một người vừa khỏi ung thư
dạo xong một vòng định mệnh
tôi viết xong thêm một từ

khi từ thứ hai được viết
một màu sắc rụng khỏi tranh
vỡ thành vô vàn nốt nhạc
vỡ xong vết thương lòng lành

khi vết thương lòng mới nở
quả đồi của bạn ra hoa
trong khi một đôi đến ngắm
một đôi khác sắp ra tòa

khi tòa đang phân vân mãi
con gà khỏi cúm gáy vang
quả trứng gà hồng như nắng
vừa rơi vào ổ rơm vàng

bệnh phố người không chữa được
chỉ cây cối chữa được thôi
em vẽ đêm qua thành phố
đã mang thai một quả đồi

22.12.05


thì có lẽ

nếu giấc ngủ quệt vào như lưỡi gió
lấy của em một chút máu hoa đào
thì có lẽ tôi đành phải thức
để canh chừng thần ru ngủ mang dao

nếu bịa thế làm em vui một chút
cất buồn đi để lúc khác lại buồn
thì có lẽ tôi viết vài câu nữa
lỡ nhạt phèo tôi xin lỗi em luôn

nếu thử sống thản nhiên như thời tiết
dẫu ả ta thay đổi suốt đêm ngày
thì có lẽ những câu thơ lởm chởm
nỗi thất thường nhờ thế lại đâm hay

nếu tự chán viết thơ vô vị quá
muốn em vui mà mình cứ u hoài
thì có lẽ tôi và em sòng phẳng:
em nhoẻn cười tôi mới chịu nguôi ngoai

14.03.04


muốn giề

muốn gì đây
muốn gì đây
hãy cho tôi biết cỏ cây muốn gì
cácbônic và ôxy
đất đai nước ngọt mê ly nắng trời
và còn gì nữa em ơi
cỏ cây có muốn những lời của tôi
tất nhiên là chẳng muốn rồi
dù tôi dụ cả quả đồi nở hoa
để tôi hí hửng làm quà
đưa em đến giữa một tòa thiên nhiên
cỏ cây cũng chẳng muốn tiền
nhưng mà muốn được dịu hiền vuốt ve
em nhìn xem
chúng khóc nhè
mỗi khi ta nhẹ nhàng tè long lanh
nước tiểu của ta ngọt lành
và mơn trớn những ngọn ngành hoang sơ
em muốn ở lại đây cơ
ừ nhưng thành phố bơ vơ thế nào
để anh bắt con cào cào
đem về nuôi giữa tế bào bê tông
những thân cao ốc mùa đông
nở ra hơi thở nội đồng thơ ngây

25.11.05


gieo gieo gieo

gieo một hạt mận
lên vết thương đầu đời
bao giờ xanh nõn lá
leo trèo không em ơi

muốn nói điều gì đó
về một cái gì đó
vì lí do nào đó
với một ai đó
ở nơi nào đó
bất cứ lúc nào
bất kể ra sao
rồi nàng có muốn hiểu tao không mày?

hoa mận màu gì
đỏ vàng hay trắng
em cười ngọt nắng
đắng lòng tôi mưa

gieo tôi
lên vết thương phố
hạt mận bung mầm
nói ra điều ấy nếu nhầm cũng vui

23.05.04

© 2006 talawas

Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982. Hiện sống ở Hà Nội.

Tác phẩm: Thơ: Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Tác giả đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô. Văn xuôi: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết), Văn chương động.

Giải thưởng: Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài.

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài