talawas chủ nhật

 


Thơ :: 29.10.2006
Nguyễn Thế Hoàng LinhBé tập tô



Nguyen The Hoang Linh
Nguyễn Thế Hoàng Linh

"Tôi nghĩ, cái quan trọng trong người làm thơ là duy trì dòng chảy của tính thơ, dòng chảy ấy vốn dĩ đã là sự lưu thông của sáng tạo. Những cái gọi là “giá trị cổ truyền” có tính thơ sẽ được nối dòng, bằng không, sẽ bị đào thải trong cuộc cạnh tranh lành mạnh: Tung tất cả ra dư luận, để độc giả tùy chọn. Vậy thì, cố tình thách thức để làm gì? Cái cố tình thách thức chỉ đáng khi nó cũng chất chứa tính thơ."
(Nguyễn Thế Hoàng Linh trả lời phỏng vấn của Nguyễn Đức Tùng)

talawas chủ nhật kì này xin giới thiệu tập thơ Bé tập tô của Nguyễn Thế Hoàng Linh, do tác giả mới tuyển chọn từ những sáng tác gần đây của anh.

talawas chủ nhật

Nguyễn Thế Hoàng Linh

Bé tập tô

(tập thơ, 113 bài)


Lồng Xa Chạm Nhận Gieo Hòa bình Riêng

 

Hòa bình


tim tỉm tìm tim

tìm đâu ra một câu thơ
để mi cảm thấy thờ ơ đủ rồi
và mi chấm dứt sự ngồi
im trong thời đại núi đồi nhấp nhô
một em nào đó mơ hồ
sẽ nai lưng với mi thồ tương lai
dù không sức rộng vai dài
cũng cùng nhau hát một bài tự do
nghĩa là cũng nhận sự cho
mà không phải sốt vó lo đáp đền
hoà bình đến chậm như sên
khiến cho nhân tính trở nên đáng ngờ

27.01.05


cứu thế giới

tôi rửa bát thì ai cứu thế giới
anh rửa bát chính là cứu thế giới
khi đàn ông trên toàn thế giới
coi rửa bát là một thế giới
chắc chắn sẽ cứu được thế giới

11.11.05


đạo

qua bồn hoa đêm vắng
em muốn hái một bông
em mè nheo đến thế
lẽ nào anh bảo không

bà chủ nhà ra bắt
mình từ đúng thành sai
trong mắt người ngoại đạo
anh gãi đầu gãi tai

em nhoẻn cười thân ái
và nói thật dễ thương:
chúng cháu xin lỗi bác
vì muốn hái giọt sương

bà chủ nhà ngơ ngác
nhìn sương ngủ trong hoa
sợ nói to đánh thức
nên bả đành cho qua

2005


hây

nghe lời anh bớt lo đi
lắng lo thay đổi được gì đâu em
đi tìm ăn một que kem
nhẩn nha ăn nhé đừng xem đồng hồ
ăn xong em sẽ bảo ô
mình vừa lo cái cóc khô gì nhề

01.02.06


bỏ

hút thuốc là thắp hương cho mình
uống rượu là thả xác trôi bể khổ

hic
có em anh lại phải sống

22.02.06


tối thứ 7

tại sao nắng biết ấm
tại sao hoa biết thơm
sao mưa biết rơi chứ
sao bò biết ăn rơm

tại sao người biết hỏi
tại sao biết trả lời
và tại sao biết cả
nói những chuyện dở hơi

sao gà không biết đọc
bát không biết rửa mình
tivi không biết chạy
con dao không biết khinh

sao đứa trẻ lại biết
bảo bông cỏ biết cười
sao Anđécxen biết
cho vạn vật tính người

thôi bố đừng hỏi nữa
để yên con học bài
cô giáo bảo lười học
là không có tương lai

tương lai là gì nhỉ
nó chạy trước mãi thôi
con cười đi sẽ thấy
nó nằm ườn trên môi

không phải đâu bố ạ
tương lai là vila
tương lai là tài khoản
ngân hàng Canađa

thôi được rồi bố hiểu
con cứ học bài đi
buồn ngủ con sẽ biết
tương lai nằm trên mi

17.12.05


ngẩn ngơ trôi nổi

và đường và xe và khói
và ngày tôi thất lạc mình
hỡi kẻ ngẩn ngơ trôi nổi
xe mi vừa cán phải đinh

và dắt xe và không hiểu
mình đang dắt xe làm gì
và dắt tiếp và chợt hiểu
mình đâu dám quẳng nó đi

và cười và vui trở lại
ra mình đâu có hư vô
vứt xe máy còn biết xót
huống chi là vứt ô tô
cái ô tô mà ham sống
sẽ mua được để cầm đồ
cầm đồ khi đi với vợ
thiếu tiền mua mấy bắp ngô

19.12.05


mới một ngôi nhà có

mới một ngôi nhà có
khu vườn trồng toàn cỏ và dế
buổi tối sách được đọc
nhạc được chơi
bầu trời được ngắm
những cơ thể được vuốt ve

buổi sáng cỏ tự ăn sáng
dế cũng vậy
sách thức khuya được ngủ bù
nhạc tự chơi những biến tấu của dấu lặng
bầu trời ngắm những cơ thể tận hưởng lao động

buổi trưa nắng xâm lược khu vườn
cỏ ngửng mặt chiến đấu
một số cúi đầu
người đàn bà viện trợ nước
dế ngẫm nghĩ về sức mạnh, lòng nhân
và lẽ đúng sai
người đàn ông tìm cảm hứng
đứa trẻ đợi mẹ ngủ trưa đem bóng ra nghịch
với sự đồng lõa của bố
nắng xót xa cho làn da nó
dịu đi
cỏ ngẩng mặt mỉm cười

buổi chiều chó phởn chí để lại một bãi phân
quên khuấy mình đã được giáo dục
nó hài lòng nhận một cái phát yêu vào mông
và tự giác úp mặt vào tường
và khi nó mơ về cô chó nhà hàng xóm
nó vô thức ghếch chân lên

20.12.05


con dậy bố

sao hoa được uống nước lã
mà con phải uống nước sôi
vì hoa không biết đau bụng
chỉ đau khi bị hái thôi

thế sao ngày xưa bố lại
hái hoa tặng mẹ bao lần
hìhì mỗi khi mẹ muốn
bố đâu có được phân vân

sao mẹ lại muốn hư thế
ngày xưa bố mẹ đều khờ
mà khi bông hoa được tặng
chắc là nó đỡ bơ vơ

ứ ừ bố toàn nói dối
hái hoa là sai là sai
ừ bố xin nhận khuyết điểm
mời con của bố véo tai

nhưng chắc bông hoa bị hái
đã tha thứ cho bố rồi
bởi vì bông hoa nhân hậu
như con bướng bỉnh của tôi

22.12.05


ê, cảm ơn

khi người xin lỗi nơi đây
mùa đông xin lỗi những cây cối vàng
thời gian khỏe khoắn vãi hàng
ả ta quật ngã bao chàng thanh niên
thế rồi ả lại dịu hiền
cho người già những kẹo điên ngọt ngào
“em đang ngồi gọt su hào
bỗng nhiên em muốn thơm vào má anh” *

*: thơ của Vân

25.12.05


cô bé mùa đông

Có một mùa đông năm ấy
Bạn dắt tôi băng qua đồng
Tuyết rơi tuyết rơi êm lắm
Thật thà tôi thích mùa đông

Bàn tay bạn sao ấm thế
Lại mềm như bông tuyết tan
Nụ cười bạn sao sáng thế
Ngỡ như mùa lạnh sắp tàn

Tôi chẳng chờ mùa xuân đến
Tôi yêu tuyết trắng mất rồi
Tôi sợ mùa đông sẽ chết
Bạn cười thật ít - ít thôi

Xuân không cho tôi nói hết
Tuyết tan trên những cánh đồng
Bạn đi. Tay tôi lạnh ngắt
Bạn có còn về nữa không?

Mùa đông sau rồi sau nữa
Tuyết buốt dần theo những lá thư
Lại rơi lại rơi vang lắm
Ngấm tim tôi ngấm từ từ

Bạn đi
Bạn đi
Lâu thế
Vùi mình vào những cơn mơ
Tôi lại thấy tôi và bạn
Giật mình
Tuyết trắng
Ngẩn ngơ

Chẳng biết làm gì
Tôi đợi
Đợi đợi
Tuyết rơi tuyết rơi
Tuyết rơi truyết rơi
Đợi đợi
Tôi đợi bạn đến suốt đời

Bây giờ tôi không đợi nữa
Mùa đông năm ấy quên rồi
Giận bạn và mùa đông lắm
Ơ này! Đừng ngắt lời tôi

2000


hòa bình

...nhân dịp đọc “Hồ Quý Ly” của Nguyễn Xuân Khánh...

tay em quản lí tay anh
thì ai quản lí tay phanh bây giờ
giang tay trong quãng đường mơ
tiếng còi xe tải bất ngờ rú vang
tí thì mình đi xe tang
nếu anh không kịp lách sang rìa đường
chắc chàng xe tải đơn phương
tị ghen nên chẳng chịu nhường chúng ta
thôi thì mình lại về nhà
dù đang không có thịt gà mà ăn
hai đứa cùng nằm trong chăn
mỗi người một nửa anh căn ke rồi
thằng nhỏ nó vừa lên ngôi
cô sang xâm lược là tôi đầu hàng

15.12.05


lặng

bây giờ là mùa gì nhỉ
ngày bao nhiêu tháng bao nhiêu
mặt trời đi qua tiếng hót
đánh rơi gần hết lửa chiều

con dế mèn chưa từng ngủ
thiếu hơi ấm sợi vỹ cầm
ôm hoài màu men đẹp lạnh
nhớ bạch hồng mặc gai đâm

dòng sông băn khoăn trước biển
sợ không đủ sức mặn mòi
nước cứ tuôn và cứ chảy
cá chưa từng chán phải bơi

ngọn cỏ dại nao nở muộn
vui vì không thấy đau buồn
không khí soi vào không khí
nhớ gì rồi lại quên luôn

22.02.03


yêu mình như ghét đời

thế nào là hòa bình
là mỗi người đều biết
yêu đời như ghét mình

20.12.05

© 2006 talawas

Nguyễn Thế Hoàng Linh sinh năm 1982. Hiện sống ở Hà Nội.

Tác phẩm: Thơ: Nguyễn Thế Hoàng Linh đã viết hàng nghìn bài thơ trên diễn đàn internet. Tác giả đã chọn lựa và làm thành các tập thơ sau: Mầm sống, Uống một ngụm nước biển, Em giấu gì ở trong lòng thế, Bé tập tô. Văn xuôi: Đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng, Chuyện của thiên tài (tiểu thuyết), Văn chương động.

Giải thưởng: Giải thưởng Hội Nhà văn Hà Nội 2004 cho tiểu thuyết Chuyện của thiên tài.

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài