talawas chủ nhật

 
Văn xuôi :: 20.01.2008
Nguyễn Đình ChínhOnlai... balô



Nguyễn Đình Chính
Nguyễn Đình Chính

Ảo giác 2007 là tên bộ sách tập hợp những sáng tác mới nhất của Nguyễn Đình Chính trong năm 2007 (gồm 1 vở kịch, 20 bài thơ và 1 tiểu thuyết), đang chờ xuất bản. talawas chủ nhật kì này xin được giới thiệu Onlai... balô, cuốn tiểu thuyết, tác phẩm chủ đạo trong bộ sách này.

talawas chủ nhật

Nguyễn Đình Chính

Onlai... balô

Nguyên do viết quyển tiểu thuyết này: Tôi thấy cần phải ép mình vào một cuộc chạy ma ra tông để tự đánh bóng lại tên tuổi nhà văn của mình.

Nguyễn Đình Chính


 



11.

É mé cậu. Thế mà tao (Páo) cũng không thể lấy được vợ đấy cậu ạ.

Một lần đi săn gấu trong rừng Nả Hoang. Đi mãi suốt hai ngày hai đêm liền mà cũng không gặp gấu. Chán quá. Bàn Kì Pháo rủ gã mắc võng lên tận ngọn cây quế nằm đu đưa rồi buồn rầu kể chuyện thế mà tao cũng không thể lấy được vợ đấy cậu ạ.

Hoà bình. Tao (Páo) xuất ngũ về bản. Tao được dân bản tín nhiệm bầu ngay làm phó bản. Chả là vì có cái mác thương binh bộ đội đi chiến đấu trở về. Tao lại được bà con cất cho một ngôi nhà sàn to. Tao làm phó bản được gần một năm. Người cứ béo trắng ra. Khoẻ hơn gấu chứ không quặt quẹo như hồi nằm ở trại điều dưỡng nên cứ cách vài đêm là tao lại mơ được zịt. Sáng dậy quần đùi của tao loang lổ cứng đờ hơn cả mo nang. Cụt chim rồi mà vẫn cứ thèm zịt. Rất thèm. Lạ thật. Mà lại thèm zịt bậy bạ lung tung mới chết chứ. Lúc thì zịt vợ thằng hàng xóm dựng nhà ngay bên cạnh nhà ta. Lúc thì zịt bà già vẫn ngồi câu cá ở bờ suối. Buổi chiều ta đi rừng về nhìn thấy mụ goá chột mắt dở người ngồi ỉa trong bụi chổng mông trắng hếu. Thế là đêm về tao nằm mơ đè mụ ta ra zịt lây zịt để. Tao nằm mơ zịt cả hai đứa trẻ con vẫn chơi nhảy lò cò trước cổng nhà ta. Mà lại zịt cả hai đứa liền một lúc. Trời rét thế mà thức dậy mồ hôi toát ra đầm đìa. Tao sợ lắm. Tao xấu hổ lắm không dám kể cho ai biết. Chắc là con ma rừng hành hạ tao rồi. Thế là tao phải lấy vợ thôi.

“Ngon lành. Kể tiếp đi.”

“Tao quyết định phải lấy vợ. Tao bèn nhờ ông trưởng bản giúp ta. Nghe xong ông trưởng bản cười hức hức. Đúng quá rồi. Phải lấy vợ cho mày thôi. Thế mà ta cứ tưởng mày đi bộ đội khắp nơi mắt đã quen nhìn gái đẹp. Mày chê con gái bản Nà Cốc vụng về chân to đít to rồi. Để ta làm mối cho đồng chí thương binh phó bản lấy một cô gái xinh ròn trong bản. tao bèn hỏi cô con gái xinh ròn ấy con cái nhà ai. Trưởng bản lại cười hức hức. Là con gái của ta chứ còn con ai. Lấy con ta không bắt ở rể đâu. Ta trưởng bản giác ngộ đời sống mới tiến bộ mà. tao nghe mà sướng run người. Nhưng tao cũng lo sợ lắm. Nhưng rồi. Mặc kệ. Cứ phải lấy vợ đem về nhà đã. Tao mổ thịt một con trâu khao cả bản. Đám cưới tổ chức linh đình. Cũng đội lễ. Cũng hát Cọi chạm ngõ. Hát Cọi mở cổng. Hát Cọi trải chiếu. Hát Cọi quỳ lạy xin dâu rước râu. Đủ tất tật mọi lễ bộ phong tục. Trưởng bản hể hả hãnh diện lắm. Gả con gái cho anh thương binh phó bản cơ mà. Đêm tân hôn tao uống thật nhiều rượu giả vờ say nằm quay ở ngoài phòng. Đêm thứ hai cũng vậy. Rồi đêm thứ ba cũng vậy. Con gái trưởng bản mới mười sáu tuổi còn biết ngượng chỉ dám nắm trùm chăn nằm im thin thít trong buồng. Hôm thư tư vợ chồng ta sang nhà bố vợ ăn cỗ. Uống rượu say mềm người. Trưởng bản nhìn tao cười hức hức. Mày ngủ với con gái ta sướng lắm a. Tao ngồi im không nói gì. Vợ tao cúi đầu nhai xôi rồi chạy ra bếp thì thầm với bà mẹ. Đêm đó về. Tao vớ lấy bầu rượu thì vợ giằng lấy rồi quát.

“Không cho uống rượu nữa. Mày phải vào buồng ngủ với ta để cho ta được ôm chồng.”

Điên tiết lên. Tao đè ngay vợ ta ra cạnh bếp giữa nhà. Tao lột truồng xống váy của vợ ra. Ôi trời ơi. Con gái trưởng bản nhẵn thín trắng hồng như nõn cây chuối rừng. Tao cũng cởi truồng ra thật nhanh rồi nằm đè lên nó. Tao day. Tao nghiến nó bẹp dí. Rồi cái lỗ của tao phóng tinh ồ ồ lên bụng nó. Con gái trưởng bản sợ vãi mật xanh mật vàng. Nó chưa được ngủ với thằng đàn ông nào nên chăng hiểu ra làm sao cả. Cứ thế ba đêm liền. Tao lừa nó. Con gái trưởng bản ngơ ngác nửa ngờ nửa tin rằng như thế đã là làm chuyện vợ chồng. Đến ngày thứ tư trưởng bản lại nhắn vợ chồng tao sang ăn cỗ. Không phải cỗ cúng ma. Trưởng bản vừa bắn được con hoẵng hơn bốn mươi cân. Vợ chồng lại sang ăn cỗ nhà bố vợ. Rượu thịt ngà ngà. Trưởng bản lại cười hức hức.

“Mày to béo khoẻ mạnh thế này thì chắc là con gái ta có chửa rồi. Vợ chồng ta sắp có cháu ngoại để cõng rồi.”

Tao ngồi im. Vợ chỉ cúi đầu nhai xôi rồi lại chạy ra bếp thì thầm với bà mẹ. Đêm đó về tao cũng lột xống váy vợ ra. Rồi tao cũng cởi truồng ra thật nhanh nằm đè lên vợ. Tao day. Tao nghiến. Vợ bị đè bẹp dí cứ nghiến răng ken két cố chịu không kêu la giãy giụa. Thì ra nó đang rình mà tao không biết. Đến khi cái lỗ của tao phóng tinh ồ ồ lên bụng vợ thì nó hú to một tiếng lật ngửa người tao xuống sàn nhà. Con gái trưởng bản mười sáu tuổi mà khoẻ hơn voi. Tao nằm tênh hênh. Rút ruột rút gan. Mệt quá. Con gái trưởng bản vùng dậy túm lấy con bòi của ta. Nhưng tất nhiên là nó chỉ túm được đám lông mà thôi... Bếp cháy đùng đùng. È mé bếp lửa. Làm sao che đậy được nữa.Vợ tao tận mắt nhìn thấy cái lỗ con bòi lun lủn. Nó rú lên kinh hoàng rồi lăn quay ra sàn cào cấu chân tay khóc nức nở. Tao sợ quá chạy vọt ra khỏi nhà rúc váo bụi sắn ngồi thu lu như thằng ăn trộm.

Trưa hôm sau định hồn tao ăn mặc đàng hoàng đeo huân chương chiến công rồi mò sang nhà bố vợ cũng định kể hết sự tình. Nhưng cái chuyện tao cụt bòi đã bay sang nhà bố vợ trước mất rồi. Tao vừa bước tới sân thì bố vợ đã gầm một tiếng còn ghê gớm hơn cả hổ gầm lao xuông cầu thang vung dao chém. Tao chạy quanh chuồng trâu vừa chạy vừa kêu la xin ông trưởng bản đừng chém để thưa chuyện. Nhưng bố vợ đang nổi cơn điên. Càng nói thì ông càng đuổi càng chém càng hét lên rằng: É me mày. Ta vận động bà con bỏ phiếu bầu mày làm phó bản cho ta. Ta thương mày. Tại sao mày lại lừa con gái ta. Đéo có bòi mà cũng đòi lấy vợ a. Ta thì chém chết mày. Hổ ăn thịt mày.”

“Cậu bị bố vợ chém mấy nhát trúng người?”

“Làm sao mà chém trúng được. Tao chỉ đá cho một cái là bố vợ chết tươi. Nhưng tao không đá. Bố vợ không muốn nghe giãi bầy thì thôi. Đếch cần. Tao chạy vào rừng. É me cậu. Trưa hôm đó sương cũng đặc kịt như trưa hôm nay. Tao chạy đằng trước. Bố vợ đuổi đằng sau đếch nhìn thấy gì lại còn va đầu vào cây hồi ngã bổ chửng. Đuổi mãi không bắt được. Bố vợ cũng nguôi dần. Ông gọi với theo. Thằng thương binh Páo về đi.Ta nghĩ lại rồi. Ta không chém mày nữa. Cũng có thể ông không dám chém tao nữa vì sợ vi phạm chính sách thương binh liệt sĩ. Nhưng tao cảnh giác cứ cắm đầu cắm cổ chạy. Sương rừng mù mịt che chở cho ta. Cách có ba bước chân thôi mà cũng chẳng nhìn thấy gì. Chạy trong sương rừng mù mịt thì an tâm rồi. Chỉ phải tội ngửi mùi sương rừng thối khắm.”

“Sương rừng thơm như như khói bếp chứ.”

“Thối khắm.”

“Bốc phét.”

“Không bốc phét đâu. Tại vì tao giẫm phải bãi cứt nát văng cứt lên mặt. Cứt lẫn trong sương. Nên ngửi thấy mùi thối khắm mà.”

“Kể tiếp đi.”

“Hết chuyện.”

“Còn chứ. Kể chuyện con gái ông trưởng bản đi.”

“Tất nhiên là sau khi biết tao bị cụt bòi thì con gái trưởng bản bỏ nhà tao mà về ở nhà của bố mé. Thế là ta mất vợ.”

“Con gái trưởng bản có lấy chồng nữa không?”

“Lấy chứ. Lấy ngay một thằng trai nhãi con ở cuối bản. Bốn năm đẻ liền ba thằng con trai.”

“Cậu có hay gặp cô ấy không?”

“Thỉnh thoảng ta đi qua nhà vợ chồng nó. Con gái trưởng bản nhìn thấy tao lại thò đầu ra nhe răng ra cười.”

“Vui nhỉ.”

“Vui vẻ gì. Mồm tao cười nhưng bụng tức lắm.”

“Thôi mà. Xoá bỏ hận thù. Hoà hợp sắc tộc”.

“Nói vậy cho bõ tức chứ tao có giận gì con gái trưởng bản đâu. tao biết lối rồi. Cụt bòi khổ thế đấy cậu a. É me cậu. Có bòi sung sướng không thể thông cảm nỗi buồn của thằng cụt bòi đâu.”


© 2008 talawas

Nguyễn Đình Chính sinh ngày 28.10.1946 tại số nhà 14 Nguyễn Thái Học (nhà bác sĩ Chính), Hà Nội. Ông là con trai thứ hai trong số ba người con của nhà văn Nguyễn Đình Thi (1924-2004) và bà Bùi Nữ Trâm Nguyệt Nga (1926-1951). Sau ngày toàn quốc kháng chiến (19.12.1946), Nguyễn Đình Chính (lúc ấy chưa tới 2 tháng tuổi) và anh trai (2 tuổi) được mẹ bồng đi di tản lên Việt Bắc. Năm 1951, bà Nguyệt Nga mất vì trọng bệnh tại khu di tản, Nguyễn Đình Chính sống với bà ngoại. Năm 1955, Nguyễn Đình Chính về Hà Nội và học hết phổ thông. Năm 1965, đi bộ đội. Năm 1976, xuất ngũ, thương binh 2/4. Nguyễn Đình Chính từng công tác nhiều năm trong các lĩnh vực điện ảnh, sân khấu và báo chí. Hiện ông sống ở Hà Nội.

Tác phẩm Xưởng máy nhỏ của tôi (tiểu thuyết đầu tay, 1976); Nhớ để mà quên (tiểu thuyết, viết năm 1981 nhưng đến 1998 mới được in, đã được dịch ra tiếng Pháp); Con phù du cánh mỏng (tiểu thuyết, 1986); Đêm thánh nhân (tiểu thuyết tâm đắc nhất, dài hơn 1000 trang, viết năm 1990-1992, in tập I năm 1998, dự định sẽ in tập II vào năm 2000, nhưng không được cấp giấy phép. Tháng 10.2006, Nxb. Văn Học in trọn vẹn cả hai tập dưới tựa đề mới là Ngày hoàng đạo.) Kịch bản điện ảnh (đã dựng phim): Rừng lạnh, Bãi biển đời người, Hồi chuông màu da cam, Người trên mặt sôngHòn đảo chìm xuống (không được duyệt). Duyên nợ trần gian (kịch bản sân khấu, giải thưởng Liên hoan sân khấu ở Hàn Quốc 2002) và khoảng 15 vở kịch khác, trong đó 5 vở đã được dựng và diễn trên các sân khấu Hà Nội.

 

gui bai Gửi bài này cho bạn bè    in baiIn bài